Quyển 1- Chương 7: Quan tài

Cậu trợn tròn đôi mắt nhìn trên tường treo ớt cay, bắp ngô, đánh giá một vòng mới tịnh tâm mà tới gần, nhìn phòng trong, kia dựa nghiêng trên góc tường…… Quan tài.

Cậu không xác định có phải hay không quan tài.

Loại đồ vật này, ở tinh tế ít có, cậu chỉ nhìn qua sách lịch sử thời xưa.

“Nơi này buổi tối sẽ có côn trùng.”

Từ Tri Đạo bất thình lình nói.

Thư Hà mờ mịt mà nhìn về phía hắn, thấy Từ Tri Đạo nhìn chăm chú vào chính mình,lời nói vừa rồi dùng không mang theo bất luận ngữ khí uy hϊếp, chỉ là một lời nói trần thuật bình thường cho cậu nghe, tiếng nói trầm thấp, “Ngăn chặn không được, cậu còn có thể trở về, ở tại nời mà thôn trưởng sắp xếp cho cậu.”

Này từ khi cậu tới đây đến giờ, hắn lần đầu tiên mở miệng nói một câu dài như vậy.

Thư Hà hoàn hồn, lá gan càng ngày càng lớn hơn trước đẩy Từ Tri Đạo ra, đi vào trong phòng: "Xem thường ai? Tôi là người sẽ sợ côn trùng hả?”

“Thiếu gia!”

Phương quản gia gần nhất đã bị những thứ trước mắt làm hoảng sợ, thiếu gia trăm triệu không thể ở nơi này được! Ông nhanh chóng đuổi theo đi tận tình khuyên bảo, “Đi một nơi khác ngoài thôn này đi, nơi này không thích hợp.”

“Tôi sẽ ở nơi này.” Thư Hà ý đã quyết, dù Phương quản gia nói như thế nào cũng không nghe.

Rốt cuộc, phải gần nhau mới hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Phương quản gia không chịu từ bỏ, miệng đều nói luyến thắng cũng không thấy Thư Hà đồng ý, ông đành phải bảo người đi tìm bọn bảo tiêu, đem đồ của Thư Hà từ trong thành mang đến lại đây, đem hết toàn lực xây lại khu ở như từ dưới hốc mốc lên thành một căn phòng an toàn.

Từ Tri Đạo đổi qua quần áo khác đứng ở một bên, không có mở miệng.

Hắn nhìn những người này đang bận rộn, trong mắt không có một tia cảm xúc, một lát mới quay đầu đi, nhìn về phía Thư Hà.

Thư Hà tới gần quan tài, ngón tay dọc theo cái lạnh của vỏ quan tài sờ qua, [1 ca ca, anh nói bên trong sẽ có người sao?]

Hệ thống: [Đừng kêu 1 ca ca, bên trong không có ai.]

[ Vậy tôi phải kêu anh là gì?]

[1, hoặc hệ thống.]

Thư Hà nhăn mày, không cao hứng mà lẩm bẩm trong, này không lễ phép, [Vậy tôi kêu anh là chú 1 được không?]

[……]

Hệ thống lạnh như băng nói: [1 ca ca đi.]

Thư Hà hơi nghiêng đầu, để sát tai vào nghe động tĩnh bên trong quan tài, sợi tóc đen nhánh theo động tác của cậu dừng ở mi trước, mềm mại thuận theo mà di chuyển.

Tro bụi xộc vào mũi.

Thư Hà đánh cái hắt xì.

Cậu duỗi tay che mặt, khóe mắt dính vài giọt nước lấp lánh trong suốt do hắt xì, quay đầu lại, trước mắt không nhìn chuẩn bị bước xuống phía dưới.

Một thân hình cao lớn dài bóng chặn ở gần cửa sổ, thình lình xuất hiện ở phía sau Thư Hà, Thư Hà xoay người thời điểm không hề dự liệu, bị dọa đến kinh hô một tiếng, phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước.

Chân không vững liền ngửa ra phía sau quan tài, cẳng chân mềm nhũn suýt thì ngã.

Từ Tri Đạo kịp thời bắt được cổ tay của cậu, rũ mắt nhìn , “Cậu tính làm cái gì?”

Thư Hà kinh hoảng mà mượn lực đạo tay của hắn để đứng vững, chuẩn bị ngồi dạy bởi vì không có quán tính mà không cẩn thận hướng trong lòng ngực Từ Tri Đạo đυ.ng phải một chút.

Gần trong chớp mắt.

Có lẽ chỉ có một giây.

Từ Tri Đạo vẫn như cũ có thể ngửi từ người Thư Hà một mùi hương thanh mát.

Hắn biểu tình có chút thay đổi, năm ngón tay lại thả lỏng rồi bỏ ra.

Thư Hà không có phát hiện hắn cảm xúc chuyển biến, cả người vẫn như cũ bị tâm trạng hoảng sợ mà bần thần, cách đó không xa Phương quản gia nghe được động tĩnh chạy nhanh tới rồi hỏi cậu làm sao vậy.

“Không có việc gì.”

Thư Hà ôm ngực, mắt hạnh lộ ra nước mắt, đôi mắt trừng to hằng giọng nói lại Từ Tri Đạo, “Anh có phải hay không cố ý làm tôi sợ?”

Từ Tru Đạo nhìn cậu không nói.

Thư Hà tránh khỏi người hắn, "Tôi cũng chưa kêu anh bồi thường tiền giày đâu.”

“Nơi này như thế nào có quan tài?” Phương quản gia nhìn quan tài nhíu mày, “Không quá may mắn, Từ tiên sinh, tôi cho cậu số tiền, đem người mang cái này ra, được không?”

Ông nói chuyện nhỏ nhẹ, thái độ có ý tứ thương lượng.

Nhà mình thiếu gia có vẻ đẹp như được tạc tượng, Từ tiên sinh cũng chưa cự tuyệt, ông cho tiền, Từ tiên sinh hẳn là cũng sẽ không cự tuyệt.