Chương 12

Bị Tưởng Khánh Phong hỏi như vậy, Ninh Nhuyễn sững người trong giây lát. Phải vài giây sau cậu mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên: “Ta... sao có thể để cho Sở Uyên làm vậy với ta được.”

Ninh Nhuyễn thở hổn hển, đưa tay véo cánh tay của Tưởng Khánh Phong: “Ngươi... đang nói cái gì vậy?”

Dù Ninh Nhuyễn đã dùng hết sức, nhưng đối với Tưởng Khánh Phong, điều đó chẳng thấm thía gì. Giống như một chú mèo nhỏ cào người, chỉ để lại vài vết đỏ mờ nhạt.

Không những không làm Tưởng Khánh Phong khó chịu, mà ngược lại, hắn còn cảm thấy thích thú, đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên một tia sáng.

[Ninh Ninh, em đừng có véo hắn, em càng véo hắn càng cảm thấy sướиɠ đấy.]

[Bộ dáng tức giận của baaor bối cũng thật là đẹp, bảo bối xinh đẹp ơi, bảo bối cũng đánh ta một chút đi.]

[Đạ mú, nghĩ tới cảnh một bên khi dễ bảo bảo, một bên bị bảo bảo đánh, thì ra là ta có máu M, bảo bảo đánh ta đi.]

“Xin lỗi, ta không cố ý nói như vậy, ta chỉ nghĩ rằng nếu Sở Uyên thực sự xấu xa, hắn có thể sẽ nhục nhã ngươi theo cách đó.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Ninh Nhuyễn áp vào cổ Tưởng Khánh Phong, độ ấm trên mặt cậu càng lúc càng tăng vì ngượng ngùng.

Tưởng Khánh Phong nheo mắt lại.

Chú mèo nhỏ xinh đẹp này đang được hắn cõng trên lưng, vừa nãy còn để hắn giữ lấy đôi chân. Mỗi bộ phận trên cơ thể nhỏ bé của cậu đều làm hắn cảm thấy dễ chịu, dù thân hình có nhỏ nhắn nhưng những chỗ cần có thịt thì lại rất mềm mại.

Ninh Nhuyễn vẫn còn rất giận dỗi, giọng nói uể oải: “Ngươi về sau không được nói như vậy nữa, các ngươi không thể đối xử với ta như thế, nếu không ta sẽ nổi giận.”

“Còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ điều ta nói, Sở Uyên là người xấu, ngươi không được thân thiết với hắn.”

Lúc này, Ninh Nhuyễn thể hiện rõ ràng việc mình được nuông chiều và tính cách vô lý của mình một cách nhuần nhuyễn.

Thay vì làm người ta ghét bỏ, cậu lại khiến người khác suy nghĩ bậy bạ vì những lời nói đó.

Không thể đối xử với cậu như vậy, đổi cách tiếp cận ôn nhu hơn một chút có được không?

Tưởng Khánh Phong tiếp tục trêu chọc tiểu quả phu.

“Nếu ta không thân với hắn, ngươi sẽ thân với ta sao?”

Ninh Nhuyễn nghiêng đầu nhỏ, ý của Tưởng Khánh Phong chẳng phải là nếu cậu thân với hắn thì hắn sẽ không thân với Sở Uyên sao?

Vậy chắc chắn là phải đồng ý với Tưởng Khánh Phong rồi.

Ninh Nhuyễn gật đầu liên tục như chú gà con mổ thóc: “Ta sẽ thân với ngươi mà.”

“Nhưng ngươi không được nói chuyện với Sở Uyên, nếu hắn muốn làm gì, ngươi phải làm ngược lại. Hiểu chưa?”

Ninh Nhuyễn nghiêm túc nghĩ rằng chỉ cần Tưởng Khánh Phong làm ngược lại với Sở Uyên, chắc chắn Sở Uyên cũng sẽ chán ghét hắn, và mối quan hệ giữa họ sẽ ngày càng tồi tệ hơn.

Nghĩ như vậy, Ninh Nhuyễn lại mềm mại hỏi: “Hiểu chưa? Ngươi nói gì đi chứ.”

Tưởng Khánh Phong ánh mắt trầm xuống, những lời này khác gì câu “Ông xã, ngươi nói gì đi?”

Khóe môi Tưởng Khánh Phong nhếch lên: “Đương nhiên.”

Gây chia rẽ là thủ đoạn quen thuộc của Ninh Nhuyễn. Trước kia, trong đội ngũ của họ, ba người kia ngày nào cũng đánh nhau, tranh giành nhau.

Trước đây, hắn còn nghĩ những người đó chỉ là đám người nóng nảy không có đầu óc.

Nhưng bây giờ, khi nghe tiểu quả phu nói rằng cậu muốn thân với hắn, không cần Sở Uyên, lần đầu tiên Tưởng Khánh Phong cảm thấy việc ba người kia đánh nhau không phải là vô lý.

007: [Bảo bối giỏi quá, đã thành công gây chia rẽ mối quan hệ giữa Sở Uyên và Tưởng Khánh Phong rồi.]

Ninh Nhuyễn cười nhẹ: [Thất Thất, Sở Uyên bắt đầu chán ghét Tưởng Khánh Phong rồi sao?]

[Đúng vậy, nhìn thấy Tưởng Khánh Phong cùng ngươi đi làm nhiệm vụ, hắn đã bắt đầu chán ghét Tưởng Khánh Phong rồi.]

Ninh Nhuyễn chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ liệu việc cậu ở bên Tưởng Khánh Phong có khiến Sở Uyên chán ghét Tưởng Khánh Phong nhiều hơn không?

Sở Uyên quả nhiên rất ghét hắn.

Cảnh vật trước mắt đã từ rừng rậm biến thành thảo nguyên, khu vực này gần như chứa đựng mọi loại địa hình: rừng nhiệt đới, thảo nguyên ôn đới, hoang mạc, ao hồ... Mỗi cảnh quan đều ẩn chứa những nguy cơ khác nhau, chẳng hạn như rừng nhiệt đới có thể có dã thú gϊếŧ người, hoặc một số loài côn trùng và rắn độc có thể lấy mạng người mà không hề hay biết.

Thảo nguyên thì dễ bị phục kích do tầm nhìn rộng mở.

Ao hồ cũng không hoàn toàn an toàn, có thể có cá sấu, và hơn thế nữa, đa số người sẽ tìm kiếm nguồn nước để sống sót, nơi đây thường xảy ra xung đột.