Quyển 1 - Chương 4: Góa phụ nhỏ xấu xa gϊếŧ chồng mình trong trò chơi Battle Royale

“Thật không biết làm sao để nuôi sống goá phụ lòng dạ hiểm độc như cậu.” Sở Uyên còn không quên châm chọc.

Ninh Nhuyễn: “……”

Ninh Nhuyễn muốn cãi lại mình không phải goá phụ lòng dạ hiểm độc, nhưng mà nghĩ đến mình mới gϊếŧ "chồng", không phải goá phụ lòng dạ hiểm độc thì là cái gì?

Nghĩ đến đây, Ninh Nhuyễn rũ mắt, có chút mất mát, nếu như Chu Trầm An ở đây, chắc chắn sẽ không có người dám đối xử với cậu như vậy.

Nhưng mà Chu Trầm An đã bị cậu gϊếŧ.

Lúc này trong khung chat của Battle Royale.

[Goá phụ lòng dạ hiểm độc, ai để ý lúc trước Nhuyễn Nhuyễn có ba người đàn ông chứ!]

[Tức cười, lúc trước Nhuyễn Nhuyễn ở bên cạnh ba tên đứng đầu, chỉ có cậu xem nhiều nhất, giờ còn giả bộ.]

[Chỉ có tôi để ý vừa rồi chó hư sờ mắt cá chân vợ sao, chó hư gϊếŧ người nên chắc chắn trên tay có vết chai, sờ hư bảo bối của chúng ta rồi.]

[Bảo bảo, em thưởng cho anh ta làm cái gì, bảo bảo, em đừng đá anh ta, em đá tôi đi.]

---

Phiền phức chết mất.

Sở Uyên đứng dậy đi vào trong rừng rậm.

Ninh Nhuyễn rũ mắt, nhấp nhấp cánh môi đỏ bừng, hình như nhiệm vụ của cậu thất bại rồi.

Vốn dĩ Sở Uyên không quan tâm đến cậu, hiện tại lại đi thẳng vào rừng rậm đen sì trốn cậu.

Đêm đen gió mạnh, bên trong rừng rậm quỷ mị, Sở Uyên dẫm một nhánh cây khô, phát ra tiếng kẽo kẹt, âm thanh xa dần, sâu trong rừng rậm là rất nhiều thứ đáng sợ mà con người không biết.

Ninh Nhuyễn cắn môi dưới, nhiệm vụ của cậu không thể cứ thất bại như vậy, Sở Uyên không nhóm lửa cho cậu, cậu sẽ bám lấy Sở Uyên, dù sao cho dù dùng cách gì, cậu cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Nhuyễn đi theo.

Mọi người nhìn bóng dáng Ninh Nhuyễn rời đi, liếc nhìn nhau, khi nghe được Ninh Nhuyễn muốn nhóm lửa, tất cả mọi người đều có phản ứng giống nhau, chán ghét, chướng mắt.

Cái gì Ninh Nhuyễn cũng không biết, chỉ là một bình hoa lãng phí cả khuôn mặt.

Trong Battle Royale, nhóm lửa vào đêm đen không khác gì lập một cái bia nhắm.

Sợ mình sống quá lâu sao?

Cũng may Sở Uyên không phải liếʍ cẩu trong đầu chỉ toàn tình yêu, không đáp ứng yêu cầu vô lý của Ninh Nhuyễn.

----------

Quạ đen ăn uống no đủ thoả mãn đứng trên cành cây, tròng mắt linh hoạt chuyển động.

Ninh Nhuyễn thấy không rõ đường trước mắt, ban đầu là theo thanh âm tìm Sở Uyên, nhưng Sở Uyên đi quá nhanh, Ninh Nhuyễn bị bỏ lại.

Ninh Nhuyễn bất lực đứng trong rừng rậm, cố gắng tìm phương hướng.

Một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng, cảm giác chân tay lạnh buốt.

Ninh Nhuyễn bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt, lông mi ướt đẫm nước mắt.

Vô tội lại gầy yếu.

Ninh Nhuyễn không dám nhìn tiếp, sợ nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, đối mặt với những thứ không biết con người sẽ luôn sợ hãi.

[007, có phải có thứ gì hay không? Hay là tôi sợ quá mà sinh ra ảo giác?] Khuôn mặt nhỏ của Ninh Nhuyễn tái nhợt, sợ đến mức giọng nói cũng đang phát run, rồi lại không biết cậu có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể xin giúp đỡ từ 007, nhưng mà 007 lại không trả lời cậu.

Ninh Nhuyễn càng muốn khóc, sao lúc này 007 không ở đây chứ.