Quyển 1 - Chương 5: Góa phụ nhỏ xấu xa gϊếŧ chồng mình trong trò chơi Battle Royale

Có lẽ đã nhìn ra Ninh Nhuyễn đơn độc không nơi nương tựa, cảm giác lạnh lẽo liên tục tăng lên, Ninh Nhuyễn cắn răng: "Mày, mày mau cút đi..."

Một tiếng quát lớn.

Không chỉ không khiến thứ bí ẩn kia ngừng lại, ngược lại đối phương còn được nước lấn tới, xoay quanh ở bắp chân trắng mềm của thiếu niên.

Trông thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng bắp chân lại rất mềm mại, khi bóp vào thịt sẽ trồi lên, trông rất có da có thịt.

Phù!

Một ngọn lửa sáng lên trước mắt, cảm giác lạnh lẽo trên chân cũng biến mất.

"Cậu ở chỗ này làm cái gì?” Sở Uyên không kiên nhẫn mở miệng, nghe giống như Ninh Nhuyễn là một gánh nặng phiền phức, đi theo ai thì người đó sẽ gặp phiền phức.

Sao lại thích khóc như vậy?

Trước kia bị người ta nắm cổ chân cũng khóc, hiện tại đi lạc đường cũng khóc.

Ngốc quá, đi đường cũng có thể lạc đường.

Nước mắt chảy xuống một hàng dài, ướt đẫm khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, đôi mắt hạnh hồng hồng ngập nước, bẹp miệng, trông rất ủy khuất.

Vật nhỏ chỉ biết làm cây Tầm Gửi của người khác thật đáng ghét, Sở Uyên cau mày.

Mới vừa bị thứ bí ẩn doạ một trận, hiện tại Ninh Nhuyễn rất ủy khuất: “Anh đi quá nhanh, tôi theo không kịp.”

Ninh Nhuyễn nhỏ giọng oán giận, tuy nhiên giọng nói lại cực kỳ mềm mại đáng thương, nghe giống như làm nũng với người khác.

Mi Sở Uyên giương lên: “Cậu tới đây làm cái gì?"

Lo lắng cho hắn sao?

Hay là cho rằng hắn giống với ba tên đàn ông trước đây, ngoắc ngoắc ngón tay sẽ lập tức mắc câu giống như chó để Ninh Nhuyễn sử dụng?

Nếu Ninh Nhuyễn nghĩ như thế, vậy Ninh Nhuyễn tính sai rồi, hắn không phải liếʍ cẩu như ba tên đàn ông kia.

Bỗng nhiên 007 xuất hiện: [Bảo bảo, hiện tại cậu nên nói cậu lo lắng cho Sở Uyên!]

Giọng Ninh Nhuyễn có chút buồn, thành thật đáp lại 007: [Nhưng mà tôi không lo lắng cho anh ta!]

007: [Đương nhiên, ký chủ đương nhiên sẽ không lo lắng cho tên đàn ông cứng miệng như Sở Uyên, nhưng mà ký chủ, cậu phải dụ dỗ tên đàn ông này nhóm lửa cho cậu chứ.]

Ninh Nhuyễn nhấp nhấp cánh môi đỏ bừng, thử mở miệng: "Đương nhiên là vì tôi lo lắng cho anh.”

"Một mình anh vào đây nhặt củi nhóm lửa cho tôi, chắc chắn tôi phải lo lắng cho anh.” Ninh Nhuyễn không thầy dạy cũng hiểu mà giải thích một câu.

Thiếu niên lớn lên xinh đẹp tinh xảo, vệt nước trên mặt còn chưa kịp lau, đã giương khuôn mặt trắng như tuyết kia lên nhìn hắn, nói một câu mang hàm nghĩa không rõ.

Quan tâm đàn ông rất thành thạo, không giống dáng vẻ của một người vừa mới mất chồng.

“A!”

“Sau đó tự doạ bản thân mình khóc, cậu cũng chỉ làm vướng chân.” Sở Uyên khinh thường mở miệng, vươn tay nắm gương mặt trắng như tuyết của Ninh Nhuyễn, lòng bàn tay lau đi vệt nước trên mặt Ninh Nhuyễn.

Sao lại yếu đuối như vậy?

Còn chưa dùng sức, gò má trắng của goá phụ đã đỏ lên.

Nhìn khuôn mặt Ninh Nhuyễn bị lòng bàn tay hắn cọ ra vết đỏ, ánh mắt Sở Uyên đen lại, dường như vật nhỏ lại lạnh thêm rồi, sờ vào khuôn mặt mềm mại cảm giác rất mát lạnh.

"Do tôi thấy lạnh nên tôi mới đi nhặt củi, nhóm lửa vì cậu hả? Nằm mơ đi.”

Tay Sở Uyên còn đang sờ mặt Ninh Nhuyễn.