Quyển 1 - Chương 9: Góa phụ nhỏ xấu xa gϊếŧ chồng mình trong trò chơi Battle Royale

Sở Uyên mang ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Nhuyễn, cũng không biết người này bị gì, trên người mọi người trong Battle Royale đều đổ mồ hôi, toàn là mùi mồ hôi và máu tươi, nhưng trời sinh trên người người này lại là mùi thơm.

Ninh Nhuyễn có chút lo lắng khi cậu mắng Sở Uyên, sợ Sở Uyên sẽ tức giận đánh cậu.

Mắng xong nhưng không thấy Sở Uyên không vui, lúc này Ninh Nhuyễn mới được voi đòi tiên đưa ra yêu cầu.

“Tôi muốn đi cùng Tưởng Khánh Phong.”

Ánh mắt Sở Uyên trở nên lành lạnh, nhìn chằm chằm Ninh Nhuyễn: “Cậu lặp lại lần nữa.”

Ninh Nhuyễn: "......”

Sở Uyên thật điên, cậu mắng Sở Uyên, Sở Uyên không tức giận.

Cậu nói muốn đi cùng Tưởng Khánh Phong, Sở Uyên ngược lại tức giận.

Chuyện đến như thế, cho dù Ninh Nhuyễn sợ Sở Uyên đánh cậu, cũng cứng miệng tiếp tục: "Tôi muốn đi cùng Tưởng Khánh Phong, tôi mới không đi cùng anh.”

Bị dọa đến lông mi run rẩy, đuôi mắt rũ xuống, thật đáng thương.

Lại còn nói muốn cùng anh tìm nguồn nước.

Cũng đúng, Sở Uyên như vậy, làm sao có thể chăm sóc tiểu goá phụ yếu ớt.

Tưởng Khánh Phong lên tiếng: "Sở Uyên, cậu doạ Tiểu Nhuyễn rồi!”

“Tôi phải đi tìm nước, Nhuyễn Nhuyễn đi theo tôi sẽ khá hơn, khát cả đêm, sợ là môi Nhuyễn Nhuyễn sắp khô rồi!”

Trên thực tế, cho dù khát cả đêm, môi Ninh Nhuyễn vẫn mọng nước, hồng hào.

Tưởng Khánh Phong nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Ninh Nhuyễn, ánh mắt càng đen.

Ninh Nhuyễn theo bản năng liếʍ liếʍ môi, hợp tình hợp lí nói: "Đúng, tôi khát, tôi muốn đi theo Tưởng Khánh Phong.”

Nghe tên Tưởng Khánh Phong từ trong miệng Ninh Nhuyễn phát ra, Sở Uyên chỉ cảm thấy đột nhiên huyệt thái dương đau đau.

Nhưng Ninh Nhuyễn vốn dĩ yếu ớt, lạnh muốn nhóm lửa, khát muốn uống nước, cho dù ở Battle Royale người này cũng yếu ớt muốn chết.

Sở Uyên nhượng bộ.

“Được." Sở Uyên cắn răng phun ra chữ này.

Đạt được mục đích của mình, Ninh Nhuyễn cong môi, đôi mắt trở nên lấp lánh.

Trên mặt tiểu goá phụ không giấu được cảm xúc, vui vẻ đều viết ở trên mặt.

Mặt Sở Uyên càng đen hơn.

Tuy biết Ninh Nhuyễn là một kẻ có tính cách thích bắt cá nhiều tay, nhưng Sở Uyên vẫn rất tức giận.

Tưởng Khánh Phong có gì tốt chứ? Chỉ là một con chó xảo trá.

Sở Uyên lạnh lùng châm chọc: “Ninh Nhuyễn, cậu đúng là thứ lả lơi ong bướm!”

Ninh Nhuyễn: “...?”

Ninh Nhuyễn không hiểu, hắn bị sao vậy? Sao cậu lại lả lơi ong bướm?

Ninh Nhuyễn mím môi, cậu mới không phải thứ lả lơi ong bướm, cậu chỉ đang ngoan ngoãn làm nhiệm vụ.

[Thất Thất, cảm xúc của anh ta bất thường quá, không làm gì cũng mắng tôi!] Ninh Nhuyễn nhỏ tiếng nói với 007.

007: [Sở Uyên mắng bảo bảo, Sở Uyên là kẻ xấu!]

Nhưng 007 hiểu rõ, Sở Uyên đơn giản là ăn không được nên đang điên cuồng ghen, nhưng mà 007 mới không giúp Sở Uyên giải thích.

Người đối với Nhuyễn Nhuyễn không tốt đều là người xấu.

Tưởng Khánh Phong gặp chuyện tốt, bỏ lỡ ánh mắt muốn gϊếŧ người của Sở Uyên, rũ mắt nhìn Ninh Nhuyễn, ánh mắt vừa lịch thiệp lại dịu dàng: “Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ chúng ta đi chưa?”

Ninh Nhuyễn mang balo của mình lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Đi!”