Chương 12: Góa phụ trong dinh thự

Du Đăng: "?"

Canh gì, đứng bên canh giữ linh cữu* sao? Cậu có thể từ chối không?

(*Linh cữu: quan tài bên trong có người chết chưa đem đi chôn)

【Đinh, người chơi Du Đăng kích hoạt nhiệm vụ phụ: Canh giữ linh cữu.】

【Sau khi nhiệm vụ phụ được kích hoạt, nếu người chơi không hoàn thành, sẽ bị phạt.】

Du Đăng nhăn mặt.

Gì chứ, còn có nhiệm vụ phụ sao.

"Sau mười giờ tối, các con nhớ đến." Trình Triều Hà giao nhiệm vụ xong, vội vàng rời đi.

Để lại Du Đăng và đôi vợ chồng tương lai có lẽ lớn tuổi hơn cậu, ba người nhìn nhau.

Lâm tiểu thư nhìn Du Đăng, như muốn tìm chủ đề để làm dịu không khí, quay sang hỏi vị hôn phu của mình: "Văn Hạo, mấy người bạn học của anh, có phải giỏi phá án không?"

"Ừ, có vài người từng du học. Anh nghe nói hình như học về điều tra tội phạm."

Lâm Chi Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì hy vọng họ có thể giúp mọi người nhanh chóng tìm ra hung thủ."

Du Đăng gật đầu đồng ý.

...

Du Đăng tạm biệt hai người, trở về phòng của mình. Mặc dù nhiệm vụ phụ khiến cậu lo lắng, nhưng Du Đăng nghĩ một hồi, vẫn quyết định lấy khăn tắm và áo choàng vào phòng tắm.

Vòi sen ở đây tất nhiên không thoải mái bằng các thiết bị hiện đại, nhưng ít nhất cũng có thể tắm nước nóng.

Quá trình tắm không xảy ra bất ngờ gì, Du Đăng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm, chuẩn bị thay quần áo.

Thở dài, có một điều bất tiện, phòng tắm không có chỗ để quần áo, nên phải ra ngoài thay.

Du Đăng cầm lấy quần áo trên giường, lắc lư một chút, phát hiện thiếu cái gì đó.

Du Đăng: "???"

Cậu nhớ nhầm sao? Qυầи ɭóŧ của cậu đâu? Cậu nhớ rõ ràng mình đã chuẩn bị và đặt ở đây mà?

Du Đăng không tin, tìm khắp giường, tìm dưới sàn, thậm chí mở tủ quần áo ra xem lại.

Không có kết quả.

Chẳng lẽ cậu thực sự nhớ nhầm?

[Bé yêu, bật chế độ bình luận đi! Mẹ nói cho con biết nó ở đâu!]

[Có kẻ biếи ŧɦái, tôi không nói ai đâu.]

[Đăng Đăng bé bỏng, cẩn thận kẻ xấu (nghiêm túc.jpg)]

"Hệ thống, hệ thống, cậu có thấy qυầи ɭóŧ của tôi không? Có phải ở dưới giường không, tôi không dám nhìn." Du Đăng đành nhờ cậy hệ thống của mình.

【Không ở dưới giường.】Sự giúp đỡ nhỏ này không được coi là gian lận, hệ thống nhanh chóng trả lời.

"Vậy nó đâu rồi?"

【...】Hệ thống tế nhị nói, 【Qυầи ɭóŧ thông thường không có khả năng di chuyển, nên sự di chuyển của nó chắc chắn nhờ vào một phương tiện nào đó.】

Du Đăng suy nghĩ một lúc lâu.

Vậy chẳng phải là bị ai đó lấy mất sao!

Du Đăng giận dữ.

Tốt lắm, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức vậy! Dám lấy trộm qυầи ɭóŧ của cậu!!

Trình Kiêu mang theo miếng vải nhỏ trở về phòng ngủ của mình bên cạnh, mới nhận ra mình vừa làm gì.

Miếng vải mỏng manh màu trắng, vì bị anh nắm chặt trong tay, đã bị nhàu nát và nhuốm nhiệt độ cơ thể.

Khi nhìn thấy vật này, phản ứng đầu tiên của Trình Kiêu là... nếu Du Đăng mặc miếng vải nhỏ này, có thể chân cậu ấy sẽ trắng hơn cả vải.

Hơn nữa, miếng vải nhỏ như vậy, liệu có để lại vết hằn trên chân cậu ấy không?

"..."

Sắc mặt Trình Kiêu thay đổi vài lần, tiện tay nhét miếng vải vào chăn, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, anh nghe thấy Du Đăng từ phòng bên cạnh đến, gọi anh ngoài cửa.

Trình Kiêu mở cửa: "Mẹ nhỏ?"

Du Đăng kéo mép quần, nói: "Chúng ta sắp phải canh gác đêm, anh biết không?"

"Ừ, biết."

Trình Kiêu vừa nghe hệ thống giao nhiệm vụ phụ cho anh.

Anh không thấy ngạc nhiên, hoặc có thể nói, khi anh bốc thăm được thân phận có lợi này, đã đoán được những việc có thể xảy ra.

Điều duy nhất ngoài dự đoán có lẽ là người mẹ nhỏ này.

"Cái đó..." Du Đăng ra hiệu hai lần, nhỏ giọng nói: “Anh có qυầи ɭóŧ dự phòng không?"

Du Đăng đã tìm lại trong tủ quần áo, chỉ còn một cái đã bị lấy mất, không biết có phải bị đem đi giặt phơi mà chưa mang về.

Nhưng giờ Du Đăng không dám tìm quản gia, nghĩ đi nghĩ lại, đành hỏi con riêng.

Khi Du Đăng nói điều này, ánh mắt Trình Kiêu không nhịn được liếc về phía chăn, sau đó nhanh chóng thu lại.

Im lặng vài giây, Trình Kiêu mới nhận ra, mẹ nhỏ có một mùi xà phòng nhẹ, hòa quyện với mùi hương tự nhiên của cậu ấy, càng thêm quyến rũ.

"Mẹ nhỏ, mẹ... vừa tắm xong à?"

"Ừ ừ."

Trình Kiêu không bảo thủ cho rằng, để canh giữ người chết phải không tắm, hơn nữa họ không biết là người hay ma, tốt hay xấu.

Chỉ là, trong thế giới vô hạn này, phòng tắm có thể có nguy hiểm.

Thôi, anh lo cho một NPC gặp tình huống bất ngờ làm gì, không bằng lo cho bản thân mình là người chơi.

Du Đăng gãi tay, giọng có chút buồn bực: "Chỉ cảm thấy dính dính... rất khó chịu."

Không khí ở đây rất ẩm ướt, nhìn bầu trời bên ngoài u ám, có lẽ sắp mưa.

"Mẹ nhỏ, gần đây tắm rửa cẩn thận chút." Trình Kiêu nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nước của Du Đăng, vẫn nói: “Kẻ gϊếŧ người vẫn chưa tìm được."

"Ồ..."

Du Đăng biết Trình Kiêu nói có lý, chỉ là cậu không biết giải thích thế nào với anh rằng cậu có hệ thống nhắc nhở.

Nghĩ mãi không biết diễn đạt sao, Du Đăng đành khô khan nói: "Tôi biết rồi."