Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Xinh Đẹp Vạn Người Mê Lại Bị Theo Dõi Rồi!!

Chương 13: Góa phụ trong dinh thự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Du Đăng trả lời xong, lại hỏi lại vấn đề vừa nãy.

"Trong phòng mẹ nhỏ không còn nữa à?" Ánh mắt Trình Kiêu suýt nữa lại nhìn về hướng đó.

Du Đăng lắc đầu: "Không còn, chỉ còn một cái, không biết kẻ nào thiếu đạo đức..."

Du Đăng nói nửa chừng, im bặt.

Phàn nàn với con riêng về việc bị kẻ biếи ŧɦái trộm qυầи ɭóŧ, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hai người nhìn nhau không nói, đứa con riêng nuốt nước bọt, quay lại mở tủ quần áo.

Anh quay lưng lại với Du Đăng nói: "Lâu rồi con không về nhà, mấy bộ quần áo này chắc người hầu chuẩn bị, con chưa mặc."

Trình Kiêu tùy tiện chọn một cái nhỏ hơn, đưa qua.

Du Đăng nhanh chóng nhận lấy, vội vã quay về phòng bên cạnh.

...

Hơn chín giờ tối.

Việc vui trở thành tang sự, đèn l*иg đỏ trong nhà họ Trình đã được thay bằng cờ trắng, bên đường thắp đèn mờ mờ. Mây đen che kín mặt trăng, trong biệt thự không nghe thấy tiếng côn trùng hay chim chóc, im lặng đến đáng sợ.

Du Đăng mặc đồ tang, sát bên con riêng, cùng nhau đến linh đường. Cậu vừa vui vì không phải đi một mình, vừa suy nghĩ lung tung.

Ông Trình vừa chết, các con cháu nhà họ Trình ít nhất trong thời gian ngắn không thể kết hôn, thật tiếc cho đôi tân nhân.

Hơn một trăm mét rất nhanh đã đến, họ đến căn phòng đã đến ban ngày.

Phòng khách tầng một đã được trang trí thành linh đường, nến trắng cháy, góc phòng đặt vài hình nhân giấy màu sắc rực rỡ, ở trung tâm là một quan tài gỗ vàng, ông Trình nằm trong đó.

Gương mặt ông đã xuất hiện màu xanh xám và đốm, mắt vẫn mở. Bộ quần áo nhuốm máu trên người ông đã được thay.

Du Đăng nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn nữa, ngược lại, Trình Kiêu quan sát kỹ thi thể ông Trình, im lặng suy nghĩ.

Quản gia đứng trong phòng khách, chào hỏi hai người. Trình Kiêu hỏi: "Chú Đổng, đã xác định được nguyên nhân cái chết chưa?"

"Ông chủ bị người dùng vật nhọn đâm vào tim." Quản gia đáp nhỏ: “Nhà rộng quá, vẫn đang tìm hung khí."

Trình Kiêu gật đầu, không nói gì.

Du Đăng nghiêng đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Mẹ nhỏ, mẹ đang nghĩ gì?" Trình Kiêu thấy quản gia rời đi, hỏi nhỏ.

"Tôi chỉ thấy hơi lạ." Du Đăng chậm rãi nói: “Bị đâm mạnh vậy, không đau sao? Nhưng hình như không ai nghe thấy ông ấy kêu cứu."

Cậu bị va một chút cũng đau không chịu được, không nhịn được kêu la, ông Trình thật sự chịu đau giỏi quá.

"Ừ, trừ khi ông ấy không thể nói, nếu không chắc canh phải đau."

Trình Kiêu nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Du Đăng, bỗng nhiên có chút muốn cười.

Người mẹ nhỏ xinh đẹp của anh trông có vẻ ngốc, nhưng đôi khi lại rất nhạy bén.

Tiếng bước chân nhỏ từ con đường đá phía sau. Du Đăng quay lại, thấy có người chơi đến.

Người đến là nữ người chơi kỳ cựu buộc tóc đuôi ngựa cao, một cô gái mới có tóc ngắn, và một chàng trai cao to.

Ba người nhìn Du Đăng với ánh mắt cảnh giác, ám chỉ Trình Kiêu đến.

Trình Kiêu liếc nhìn họ, bước tới một chút, vẫn đứng gần Du Đăng: "Có chuyện gì?"

Người chơi kỳ cựu hạ giọng nói: "Tối nay có thể tìm ra manh mối, nên chúng tôi tự nguyện canh giữ linh cữu, nhận nhiệm vụ phụ."

Trình Kiêu nhàn nhạt gật đầu, biểu thị đã biết.

Du Đăng giật mình.

Ủa, nhiệm vụ phụ có thể tự nguyện nhận à? Nhưng những việc nguy hiểm thế này, tại sao lại tự nguyện nhận?

【Chủ nhân, ngài phải hiểu rằng, lợi ích và rủi ro luôn song hành. Những nhiệm vụ phụ này thường có thể mang lại nhiều manh mối.】Hệ thống dường như khẽ thở dài.

Du Đăng cảm thấy hệ thống thở dài, giống như vẻ mặt của giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba khi nhìn thấy bài kiểm tra toán của cậu. Nhưng Du Đăng không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Ồ, tôi hiểu rồi."

Bên kia, cô gái tóc ngắn cố gắng phát tín hiệu thân thiện: “Cậu không hành động cùng chúng tôi tối nay sao? Tôi, tôi giới thiệu một chút nhé? Tôi là Chương Tử Vân. Anh ấy là Kha Kỳ, chị Đồng là người chơi kỳ cựu đã hoàn thành ba nhiệm vụ phụ."

Người chơi tên Kha Kỳ gãi đầu, cười hiền lành.

Trình Kiêu ừ một tiếng: "Các người cứ gọi tôi bằng tên trong nhiệm vụ là được."

"Tối nay nếu có cơ hội...hãy kiểm tra thi thể." Chị Đồng mấp máy môi, nói nhỏ: “Ban ngày có quá nhiều người canh giữ."

Mấy người đang nói chuyện, vài người hầu lại đến, chuẩn bị cho họ mấy chiếc ghế dài để nghỉ ngơi bên ngoài linh đường, xong việc liền đứng xa xa.

Du Đăng và Trình Kiêu đều là người nhà họ Trình, đương nhiên canh giữ ở gần quan tài nhất, tức là trong phòng khách. Mấy người chơi kia thì cách họ khoảng năm, sáu mét.

Quản gia thấy mọi người đã đến đông đủ, dặn dò: "Hãy nhớ, nhất định, nhất định không được để nến tắt."

...

Việc canh giữ linh cữu hoàn toàn là một trải nghiệm mới mẻ với Du Đăng.

Trong linh đường không có ghế ngồi, chỉ có vài bó rơm khô.

Rơm hơi đâm vào người và rất mỏng, ngồi lên cảm thấy lạnh lẽo.

Du Đăng nhíu mày, ngồi một cách bồn chồn và căng thẳng. Cậu quay đầu sang, thấy con riêng đã quan sát kỹ thi thể ông Trình trong quan tài.

Thật ghen tị với những người dũng cảm...

Du Đăng không dám nhìn bậy bạ trong linh đường, chỉ dám nhìn những ngọn nến đang cháy, sợ chúng tắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »