Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Xinh Đẹp Vạn Người Mê Lại Bị Theo Dõi Rồi!!

Chương 7: Góa phụ trong dinh thự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đàn ông thấy mọi người không nói gì, càng thêm táo bạo, quay sang nhìn quản gia vừa trở lại phòng khách, cầm lấy lọ hoa trên bàn, đập vào quản gia.

“Mở cửa ngay, để tôi ra khỏi chỗ này! Các người có biết tôi là ai không, dám đùa giỡn với tôi, các người chờ đấy!”

Tiếng vỡ loảng xoảng, mảnh sứ vỡ tung tóe trên sàn, có một mảnh bắn tới chân Du Đăng.

Quản gia cúi đầu nhìn mảnh lọ hoa vỡ, đột nhiên nói: “Được thôi, mời.”

Với lời nói này, cửa dẫn đến sân trước ở phía bên kia phòng khách thật sự từ từ mở ra.

Ánh sáng mờ mờ chiếu vào, cảnh vật ở xa ẩn trong sương mù nhẹ.

Mọi người ngạc nhiên nhìn cửa mở, không ai động đậy, chỉ có người đàn ông cười lạnh bước ra ngoài.

“Quả nhiên là lừa gạt, để tôi ra ngoài xem các người sẽ không bị xử lý như thế nào –” Lời nói ngưng lại, vài giây sau, người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Aaa –!”

Ông ta ngã mạnh xuống đất, co giật vài cái rồi ngất đi.

Chân và tay bước ra khỏi biệt thự của ông ta đã máu me đầm đìa, như bị vật gì đó nghiền nát.

Máu nhcậu chóng lan ra, có cả mảnh thịt rơi ra.

Có người chơi phát ra tiếng nôn khan kìm nén. Du Đăng cũng thấy dạ dày mình lộn nhào.

Quản gia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người một cái: “Nếu quý vị muốn rời đi, xin mời.”

Người chơi nhìn nhau, không ai nói gì.

“Đại phu nhân.” Quản gia chú ý đến Du Đăng ở cửa, đột nhiên quay đầu gọi một tiếng, nhìn thẳng vào cậu.

Du Đăng mới thấy rõ bộ dạng của quản gia bây giờ.

Trong hốc mắt hầu như không thấy lòng trắng, con ngươi đen tuyền mở to, bất động, không có ánh sáng, trông đặc biệt đáng sợ.

Aaa! Chú quản gia sao lại thay đổi như vậy!

Du Đăng bị vẻ ngoài kỳ lạ của quản gia làm sợ đến mức đầu óc trống rỗng, tạm thời mất khả năng ngôn ngữ.

Cậu còn thấy rõ sàn nhà đầy máu và người đàn ông ngất xỉu.

Lần đầu tiên, Du Đăng nhận ra rõ ràng, đây là phụ bản kinh dị trong thế giới vô hạn, NPC ở đây có lẽ đều là những sinh vật tàn bạo.

Nỗi sợ hãi trực quan và cảm giác buồn nôn làm Du Đăng không kiểm soát được tuyến lệ, chỉ có thể cúi đầu một chút.

Trong mắt người khác, Du Đăng trông như không nỡ nhìn, lại như đã quen thuộc.

Trong không khí chết chóc, đứa con riêng nheo mắt, lười biếng mở miệng: “Chú Đổng, tôi và mẹ nhỏ đang ở đây, sao chú lại vượt qua chúng tôi, tự mình xử lý những người này?”

Không ai nghĩ Trình Kiêu lại nói vậy, lập tức kinh ngạc nhìn cậu.

Trình Kiêu chỉ nhún vai.

Anh không quan tâm người đàn ông kia sống chết ra sao, chỉ tò mò rằng, với tư cách là một trong những chủ nhân của biệt thự, liệu anh có quyền lực hơn quản gia không?

Tương tự, mẹ nhỏ của anh có lẽ cũng vậy, thậm chí theo vai vế, còn quyền lực hơn anh.

“Là lỗi của tôi.” Sau một lúc im lặng, quản gia bất ngờ chấp nhận lời của Trình Kiêu, không còn đe dọa người chơi, mà hỏi Du Đăng: “Đại phu nhân, cậu muốn xử lý vị khách mạo muội và vô lễ này như thế nào?”

Du Đăng chưa kịp hết sợ, nghe vậy, ngẩn ra vài giây.

Chuyện này cậu có thể quyết định sao?

Quản gia thấy Du Đăng không nói gì, nhếch miệng, nở một nụ cười hiền hòa.

Phối hợp với hốc mắt đen kịt không chút ánh sáng, càng kỳ lạ và đáng sợ.

Du Đăng chân mềm nhũn, bám vào khung cửa, suýt ngất.

Chú quản gia, xin đừng cười, cười càng đáng sợ hơn, hu hu!

Du Đăng nhíu mày, mái tóc buông xõa che đi vầng trán, lộ ra gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp.

"Cần tôi dọn dẹp người này ra không, đại phu nhân?" Quản gia đứng chắp tay, hỏi lại.

Du Đăng không dám nhìn thẳng vào quản gia, đầu ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Cậu chỉ là một quả phụ nhỏ mà thôi, hỏi cậu làm gì chứ...

Du Đăng hơi ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua quản gia, thấy con riêng sau khi ném câu hỏi cho cậu thì khohắny dựa vào bàn, đang chờ đợi câu trả lời của cậu.

Những người chơi khác cũng đang nhìn cậu.

Người đàn ông ở cửa sống chết chưa rõ, có lẽ chỉ còn một chút cơ hội cứu sống, nhưng nếu dọn người này ra ngoài, thì chắc chắn sẽ không còn mạng nữa, điều này Du Đăng vẫn có thể hiểu được.

Mặc dù Du Đăng không thích người đàn ông đó, nhưng mọi người đều là những người xui xẻo bước vào thế giới vô hạn, dường như không cần thiết phải tận diệt đồng đội.

Biết đâu... biết đâu thân phận đặc biệt này của cậu thực sự có một số công dụng đặc biệt?

"Người đó..." Du Đăng lấy hết can đảm, hơi lắp bắp mở miệng, nhẹ nhàng nói với quản gia: “Thôi, không cần dọn nữa, dù sao cũng là khách mời, có lẽ ông ta chỉ là nhất thời kích động."
« Chương TrướcChương Tiếp »