Chương 21

Thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Tháng 7 qua đi, khí hậu vốn không nóng bức của Luân Đôn trước kia bước vào đợt lạnh đầu mùa.

Thời gian làm việc trôi qua thật sự rất nhanh. Chế tạo ma dược, phát minh nghiên cứu, Harry hừng đông tiến vào, trời tối mới quay về, hứng thú đối với ma dược của cậu đã chân chính bị kích phát rồi, cho dù cậu đang trên đường trở lại quảng trường Grimmauld, thì trong đầu cũng đều là chất thuốc đang sôi trào trong vạc, cùng với dạy dỗ sâu sắc lại khó hiểu của Snape.

Có lẽ vì thời gian dài ở chung, cũng có thể là hiệu quả vì Harry đã chủ động lấy lòng ngoan ngoãn, mà bây giờ quan hệ giữa cậu và Snape đã gần gũi hơn nhiều — ít nhất thì cậu cho rằng như vậy.

Nhưng mà nói thật ra, thì thái độ của Snape ở phòng làm việc cực kỳ khác so với thái độ ở trường học. Tuy vẫn như cũ nhận trách nhiệm của một giáo sư, nhưng khi đã rời đi Hogwarts, thì Harry nhanh chóng nhận ra sự khắc nghiệt của ông đã giảm đi rất nhiều, đồng thời cũng không phải luôn mặt không biểu cảm như trong quá khứ. Trong suốt một năm này, Harry ở chung với ông, thật ra có nhiều lúc Snape đã lộ ra tươi cười.

Nếu so sánh với ký ức khi còn nhỏ, so với thời điểm học sinh của Harry, lúc đó Snape trong trí nhớ của cậu chỉ là một vị giáo sư nhiệt tình yêu thương trừ điểm, thì bây giờ, Snape đang đứng trước mặt cậu là một con người sinh động chân chính có cảm xúc.

Snape sẽ tức giận, sẽ bực bội, nhưng những cảm xúc đó thông thường đều là khi đang gặp vướng mắc khi sáng tạo ma dược. Sophie ở tầng một nên có lẽ có thể tránh được trách mắng, còn Harry dùng chung một phòng thí nghiệm với vị Đại sư Ma dược này, nên không tránh được việc dù vô tội nhưng vẫn bị hại. Nhưng qua thời gian lâu, Harry sẽ trực tiếp chỉ ra, là ông ấy chính vì làm không tốt ma dược nên mới cáu kỉnh, và lời nói đúng này sẽ thành công làm một Snape đang bực bội an tĩnh lại.

Snape sẽ vui vẻ, hạnh phúc khi ma dược mới chế tạo ra được nhiều người tán thành, các cửa hàng bán lẻ đặt hàng số lượng lớn, những lúc đó nụ cười tự hào của ông gần như không thể che giấu được. Có lẽ ông ấy sẽ không biểu hiện thật sự rõ ràng, nhưng nếu có ngày nào đó phát hiện thấy Đại sư Ma dược đi xuống dưới từ tầng hai, thì điều này chứng minh rằng gần đây nhất định đang có chuyện tốt.

Snape nghiêm khắc, nhưng không khắc nghiệt. Những phê bình của ông ấy, nếu lột ra lớp vỏ bọc trào phúng quen miệng, thì thật ra đều cực kỳ hữu dụng, thậm chí còn là mang nhiều thiện ý nhắc nhở. Châm chọc là thói quen dùng từ hằng ngày của ông ấy, nhưng nếu tiếp xúc lâu rồi, thì sẽ phát hiện đấy chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm theo phong cách Snape — biểu đạt chán ghét, biểu đạt xấu hổ, biểu đạt xin lỗi.

Màu đen che phủ tầm mắt Harry, vài giây sau, cậu liền cảm thấy toàn thân đau nhức. Cảm giác đau đớn trên đùi gần như chắc chắn là vì bị bỏng, cậu khóc thét lên một tiếng, che lại cái đầu vẫn còn đang ầm ầm vang của mình. Sương khói trước mắt rất nhanh biến mất, tiếng bước chân truyền đến, một bàn tay nắm lấy bờ vai cậu.

"Potter!"

Snape ngồi xổm xuống bên cạnh Harry, nhanh niệm chú ngữ, dọn sạch sẽ những mảnh nhỏ nguy hiểm trên mặt đất. Sau khi kiểm tra toàn thân cậu một chút, phát hiện cũng không có gì đáng ngại, ông nhàn nhạt lên tiếng. "Qua lâu như vậy rồi, mà cậu vẫn không biết nên có biện pháp bảo hộ thế nào khi chế tạo các dược liệu nguy hiểm."

"Xin buông tha tôi lúc này đi, thưa thầy." Harry lại kêu đau một tiếng. Khi tầm mắt rõ ràng, cậu thấy cái vạc gần như đã chia năm xẻ bảy nhưng vẫn còn tại trên bàn, liền lập tức giãy giụa đứng lên.

Snape nguyên bản muốn ngăn cản, nhưng chắc vì thấy sự kiên định trong mắt Harry, nên ông chỉ mặc cho người kia tiếp tục, còn ông chậm rãi đứng lên.



Harry gần như hoảng loạn đeo găng tay vào, vẫy vẫy trên cái vạc còn đang bốc khói, thật cẩn thận gỡ những mảnh vỡ ra, lộ ra thứ bị che đậy bên dưới. Cứ như đang đối đãi với sinh vật quý hiếm nào đó, cậu cẩn thận cầm một viên sỏi nhỏ dưới đáy vạc đã bị ám màu vàng. Cậu nhìn về phía Snape.

Snape nhíu mày khi thấy đôi mắt gần như muốn sắp toát ra ngôi sao của người kia. Ông nhìn Harry đầy chờ mong đi tới bồn rửa tay, rót đầy nước trong vào trong một cái ly trong suốt, sau đó ném viên sỏi gần như không thể nhận ra kia vào. Trong nháy mắt khi tiếp xúc đến mặt nước, viên sỏi kia lập tức tạo nên gợn sóng, cả ly nước biến thành màu vàng nhạt.

"Tôi thành công rồi!" Harry kêu to. Cậu nhìn khắp nơi, đến chỗ cái cây xanh được đặt bên cửa sổ. Vì hai người đều say mê ma dược và đều quá mức bận rộn, nên cái cây này đã sớm chết héo. Harry đổ chất thuốc màu vàng vào trong mặt đất khô cạn, giây tiếp theo, lá cây đã khô héo nháy mắt khôi phục lại màu sắc vốn có.

"Tôi thành công rồi — Merlin, tôi làm được rồi!"

"Xin cho phép ta cắm vào một câu, Potter." Snape đi tới, nhìn vào cây xanh kia. "Đây là gì?"

Harry nhìn về phía ông, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ. "Thuốc Khởi tử hồi sinh, Snape! — tuy nhiên đây là tên mới tôi vừa đặt cho nó, ông còn nhớ không, chính là loại thuốc mà trước kia tôi gọi là thuốc Phục hồi như cũ."

Snape nhớ lại. "Cũng chính là loại thuốc rất lâu trước đây gọi là thuốc Tro tàn lại cháy?"

"Tên gì cũng không quan trọng —" Harry bê cây xanh bên cửa sổ đến trước mắt Snape. "Ông xem xem, nó thật sự sống lại rồi!"

Snape lập tức ghét bỏ lui về phía sau, tránh quá gần với cây xanh. Sau khi đã đứng ở khoảng cách hợp lý, ông tiếp nhận cái cây, nhéo nhéo cái lá tràn đầy hơi nước. Sau đó, ông đưa tay về phía Harry, người kia lập tức đưa cái ly vẫn còn chất thuốc.

Snape giơ ly thuốc lên, nhìn kỹ, sau đó dùng đũa phép nhẹ gõ vào cái cây, một dòng nước màu vàng chảy ra từ đầu nhọn lá, cây xanh lại lần nữa khô héo, tiếp đó, ông làm thuốc lại chảy trở về, cây xanh tức khắc trở nên tươi sống. Khóe miệng Snape hơi nâng lên, ông buông ly xuống, hai tay chắp sau lưng.

"Tuy kế tiếp còn cần càng nhiều thí nghiệm nghiêm khắc khác, nhưng y theo thí nghiệm về tỉ lệ cùng đảo nghịch, thì phát minh này thật sự có thể phán định rằng đã thành công bước đầu." Snape nhìn về phía Harry. "Chúc mừng cậu, Potter."

Nhận được lời khen ngợi, Harry vui vẻ nhìn vào người kia.

Không biết vì cái gì, không biết sao lại như vậy, cậu vốn muốn mỉm cười với Snape, nhưng khi đang gần gũi như thế, đối diện với đôi mắt đen nhánh kia, trong lòng cậu bắt đầu sinh một loại cảm giác xúc động.

Một loại cảm giác của du͙© vọиɠ.