Chương 10: Có Thể Hôn Không?

Nói xong câu này, cậu không có bất kỳ biểu hiện nào tỏ ý muốn tiếp nhận, ngược lại còn đứng dậy muốn đi.

Thời Lê kéo cậu trở lại, giống như được đà lấn tới như lúc ở trước mặt anh trai cô, nhấc chân ngồi lên đùi Thẩm Hiến Nghi, vươn hai tay ra ôm cậu.

“Sao thế,, không muốn làm thì sao phải đi theo tôi? Hay là cậu tưởng tôi nói thuê một phòng ngủ thật sự chỉ để đắp chăn ngủ một giấc với cậu thôi à?”

Cuối cùng Thẩm Hiến Nghi cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy kia giống như bị cái gì đó đốt lên, nhiệt độ đỏ sậm nào đó bừng bừng nổi lên, hoàn toàn không thấy ham muốn tìиɧ ɖu͙© tầm thường trong đôi mắt thờ ơ này của cậu.

"Vậy chúng ta có thể hôn nhau không?"

Thời Lê bị cậu hỏi lại, thật sự cô hơi do dự, nhưng vẫn cúi đầu tới gần cậu, sau khi ngửi thấy trên người cậu có mùi nhàn nhạt không rõ là mùi gì nhưng rất dễ ngửi, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng cậu.

Cô không chỉ hôn một cái để xem phản ứng của cậu, mà bám lấy cậu hôn một mạch từ khóe miệng đến gò má rồi đến cằm, phát ra tiếng nước ướŧ áŧ và tiếng lưỡi liếʍ, giống như đang mυ"ŧ liếʍ một cái kẹo mềm.

Lúc hôn cô chỉ cảm thấy da thịt cậu sạch sẽ, hơn nữa còn rất mềm mại như em bé, có lẽ một đứa bé không ăn đồ ăn vặt bao giờ lớn lên sẽ giống như cậu.

Cuối cùng cô mới chạm vào cánh môi cậu, hạ xuống một nụ hôn rất nhẹ nhàng.

Rõ ràng lúc trước hai người vẫn duy trì một loại quan hệ xa lạ, nhưng bây giờ lại làm chuyện thân mật của cặp tình nhân.

"Cậu thích như vậy không?" Mí mắt cô rủ xuống nhìn cậu hỏi, đôi mắt vốn đã to, đường kính con ngươi trong mắt cũng rất to, lúc chăm chú nhìn cậu dịu dàng mà rảo hoạt, giống như một viên thủy tinh màu lam trong suốt, đẹp hơn bất kỳ thứ gì trên đời.

Hô hấp của Thẩm Hiến Nghi ngày càng dồn dập, cuối cùng cậu cũng không nói những lời đứng đắn như trước kia với cô nữa, cúi đầu xuống, hàng lông mi dày khẽ run rẩy: "Cậu thích không?”



Thời Lê thấy cậu cúi đầu càng sâu, cầm bàn tay vẫn buông thõng xuống, đặt lên trên đùi của mình, để cậu sờ.

Hai tay cậu mới chỉ vừa đặt trên đùi cô đã như bị điện giật, sau khi vô thức rơi xuống thắt lưng cô, mới nhận ra xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay.

Rõ ràng bình thường mạnh mẽ như thế, mà bây giờ cậu mới chỉ chạm một cái, cô đã giống như không có xương sống, mềm nhũn dán vào bụng cậu.

Thời Lê vốn tưởng rằng giây tiếp theo cậu sẽ ôm lấy cô, đặt cô lên giường, nhưng Thẩm Hiến Nghi lại cảm thấy cho dù chạm vào chỗ nào trên người cô cũng sẽ mất lịch sự, cuối cùng đè hai tay lại bên cạnh bàn.

Sự việc tiến triển đến bước này, Thời Lê cũng hơi bối rối.

Cô chưa từng gặp người như thế này.

Thời Tưởng không chạm vào cô là vì anh đã có người yêu rồi, nhưng người mà Thẩm Hiến Nghi thích chẳng lẽ không phải là cô à?

Phía dưới cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, hai đùi trắng nõn trơn bóng phía dưới, phía trên chỉ mặc áo sơ mi trắng đồng phục của trường, cũng chỉ đóng một nửa cúc.

Bộ ngực cô to, đôi gò bồng đào tròn trịa ẩn hiện, nhìn nghiêng một chút cũng có thể nhìn thấy nhũ hoa, ngay cả chính cô nhìn cũng cảm thấy rất khiêu gợi.

Thời Lê không tiếp tục quyến rũ cậu nữa, mà cũng đặt lưng mình lên bên cạnh bàn, vải của quần áo hơi cọ vào tay cậu, giọng điệu rất miễn cưỡng.

"Thật sự không muốn thử với tôi à?”

Cậu vẫn im lặng.