Chương 2: Rồng anti-social

Tông giọng trầm của cậu trai này nghe ấm quá. Cô nói lí nhí trong vô thức "Giọng đỉnh thế, trước giờ tưởng bị câm cơ"

Long Vũ không phải bị điếc mà không nghe thấy những lời cợt nhả của cô. Cậu chỉ im lặng bước ra ngoài rồi quay lưng lại khóa cửa.

Ái Nhi ngay lập tức lúng túng.

- Ơ... tớ xin cậu đó! Cho tớ vào gọi 1 câu rồi ra liền!

Đầu Long Vũ lắc nhẹ, ý nói "không là không!"

Cậu phũ phàng quay người bỏ đi, mặc kệ cô gái nhỏ đứng đơ ra với gương mặt ngờ nghệch. Từng bước chân chậm rãi đi trên nền đá vỉa hè.

Ái Nhi vứt hết liêm sỉ, cô chạy lại ôm tay cậu bạn năn nỉ:

- Làm ơn đi! Rồng Nhỏ quan trọng với tớ lắm! Tớ sẽ hậu tạ sau mà!

Long Vũ giật mình với cái ôm, cậu vội rút tay ra. Khi thoáng nhìn xuống người con gái với đôi mắt tròn xoe kia, cậu vô thức cảm thán:

- Lùn quá...

Câu nói này giống như chọc trúng giới hạn chịu đựng của Ái Nhi. Từ hôm qua đến giờ, biết bao nhiêu người miệt thị chiều cao của mình rồi. Cô chống tay ngang hông, trừng mắt quát.

- Nè! Tớ thấp thì sao? Vô duyên vừa phải thôi chứ!

Tiếp theo sau đó là một tràng câu chửi mắng liên tục từ cô. Đến mức làm người đi đường tò mò dán mắt vào cả hai.

Chửi xong Ái Nhi giận dỗi, hậm hực bỏ về, để lại Long Vũ đứng đó ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra.

...----------------...

Cô bực bội vào nhà thì thấy Rồng Nhỏ đã đợi sẵn ở cửa.

Cảm giác ngạc nhiên xen lẫn nhẹ nhõm. Rõ ràng đã gọi rất to, tìm rất kĩ nhưng vẫn không thấy. Nhưng thôi không truy cứu nữa, bé mèo an toàn là mừng rồi.

Và chuyện gì đến cũng đến...

- Em lại đi học trễ nữa!

Giáo viên quát lớn khi vừa thấy Ái Nhi thò mặt vào cửa lớp.

- Xin lỗi cô Ly...

Cô bé cúi đầu hối lỗi. Hôm trước mới hứa khỏi mồm là sẽ không đi trễ, bây giờ lại tái phạm.

Cô giáo gõ nhẹ cây thước lên mặt bàn rồi gằn giọng:

- Sao em bảo từ tuần này chuyển đến sống gần trường rồi cơ mà?

- Dạ... đúng... nhưng mà sáng nay là do em xui xẻo gặp phải một thằng con trai không có nhân tính.

Ái Nhi cố tình nói to để Long Vũ ngồi dưới lớp nghe thấy.

Cậu chống cằm, gương mặt điển trai vẫn lạnh lùng. Đôi mắt sắc chớp nhẹ, xem cô gái diễn trò.

- Không lẽ em gặp phải biếи ŧɦái à Nhi?

Câu hỏi của giáo viên khiến cô suýt thì bật cười thành tiếng. Ái Nhi cố gắng giữ bình tĩnh rồi đáp:

- Đúng đúng! Không những biếи ŧɦái mà còn độc ác nữa cô!

- Tội nghiệp! Thôi, về chỗ đi. Mai nhớ đến lớp đúng giờ đấy.

Cô bé đắc ý vì có thể chửi công khai như một cách trả thù. Vui vẻ, vô tư, không hề biết phong ba bão táp sắp ập đến.

Ái Nhi để cặp ngay bàn đầu, với chiều cao này thì thật sự chỉ có thể ngồi đây.

Nghe giảng được vài phút, cô lấy bút ra ghi vào một mảnh giấy nhỏ.

"Ê, tớ mới khám phá được căn biệt thự kế bên của Long Vũ lớp mình"

Cô vò lại rồi ném xuống cho người bạn thân.

Ngọc Ánh ngồi cách Ái Nhi vài bàn. Cô đọc được cũng nhanh chóng trả lời.

"Ý cậu là Rồng anti-social? Ừ, căn hộ tụi mình đang ở cũng là nhà cậu ta cho thuê"

"Rồng anti-social" là cái tên cả lớp, thậm chí là cả trường, bao gồm giáo viên đều dùng để gọi Vũ.

Có nghĩa là "Long chống đối xã hội". Gương mặt cậu ta đẹp trai nhưng lại khó gần, lạnh lẽo theo đúng nghĩa đen.

Chỉ trừ Ái Nhi ra thôi, cô không gọi được vì không biết đọc tiếng Anh.

Tiếc là cả lớp chưa nghĩ ra cái tên vô tri nào cho riêng cô.

Giờ ăn trưa, Ngọc Ánh và Ái Nhi ngồi một bàn trong góc, cả hai vừa ăn vừa bàn tán.

- Hửm? Sáng nay cậu gây sự với người ta rồi?

- Thì đó, tớ bị chê lùn nên xổ một tràng như bắn rap. Đâu có biết đó là ông chủ...

- Đừng lo, tớ thuê nhà mấy năm rồi chưa thấy cậu ta làm khó ai.

Nghe đến đây thì Ái Nhi bĩu môi.

- Khϊếp, khó gần lắm. Tỏ thái độ làm như tớ đi ăn trộm ấy, không ưa nổi!

Vừa hay Long Vũ cầm khay cơm đi ngang qua. Cậu tiện miệng trả lời:

- Ghê thế cơ đấy.

Hai cô gái giật mình. Lúc hoàn hồn lại thì Vũ đã đi xa được một đoạn.

Ngọc Ánh ngạc nhiên, theo thói quen vuốt nhẹ tóc rồi nói:

- Quào, lâu lâu mới nghe Rồng anti-social nói chuyện. Giọng hay quá!

Ái Nhi thì bắt đầu bị ánh mắt sắc như dao kia làm sợ hãi. Cô thồn một thìa đầy cơm vào miệng, vừa nhai vừa nói:

- Chắc tối nay phải vác mặt qua xin lỗi. Tớ chưa muốn bị đuổi khỏi nhà.

- Tớ nghĩ xin lỗi suông cậu ta không chịu đâu.

Ái Nhi bị câu nói của cô bạn làm cho hoang mang.

Chẳng lẽ mới vào ở mà đã gây gổ với bên chủ nhà? Nếu bị đuổi khỏi đây bố mẹ sẽ chém đầu cô mất.

Ái Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi mở to đôi mắt tròn long lanh của mình, cô gọi thẳng tên:

- Ngọc Ánh à!

Cô bạn thân dễ dàng nhận ra hành vi quen thuộc này: "Ánh mắt của sự nhờ vả"

- Rồi, rồi! Có gì nói luôn đi!

- Hì hì, cậu có thể làm một chiếc bánh nho nhỏ để tớ xin lỗi Long Vũ không? Chuyên môn của cậu mà!

Chiều nào Ngọc Ánh cũng phải đi học thêm nên đương nhiên không thể nhận lời. Tuy nhiên, cô có thể liệt kê ra các bước cần thiết để hoàn thiện một chiếc bánh cho Ái Nhi.

Và thế là...

Kế hoạch làm bánh chuộc lỗi được thành lập.