Chương 17: Khiên luyến

Beta: noha1929

——————————————————————————

(khiên: lỗi lầm; luyến: thương mến/ tiếc nuối, nhớ mãi)

Chi Thu đi vào Soul, cậu có chút ngại ngùng, tuy nhiên Soul chỉ thưa thớt vài người, nên cũng không cần gượng ép nữa.

Quen biết Thành Vẫn nhiều năm như vậy, Chi Thu vẫn là lần đầu tiên đi vào Soul. Có lẽ là vì tính cách có phần cổ hủ, Chi Thu ít khi tiếp xúc với những nơi thanh sắc này.

"Tiểu Thu?" Thành Vẫn thấy Chi Thu bước vào trong, vội vàng từ quầy bar đi ra, trên mặt không che giấu được kinh hỉ, "Làm sao em tới nơi này? Cùng Phùng Vũ Nhật cãi nhau? Anh ta khi dễ em?"

Thành Vẫn vẫn như cũ, vừa thấy Chi Thu liền giống gà mái mà liên tục hỏi.

"Không có, anh ấy có cùng đi, nhưng anh ấy dường như không có ý tới tìm anh..." Chi Thu nói, cúi đầu hút ly nước giải khát, cậu hơi ngại vì tính tuỳ hứng cùng ghen tuông của Phùng Nhật Vũ "Em tới một mình..."

Đối với bộ dạng tiểu hài tử láu lỉnh của Chi Thu, Thành Vẫn cũng thấy nhưng không thể trách, anh biết Chi Thu chỉ mới hai mươi mấy tuổi, Chi Thu lúc ấy chỉ có mười chín tuổi, một bộ dạng thanh thuần mới tốt nghiệp đại học.

Tinh khiết như cậu, lại có thể viết ra tiểu thuyết khiến đọc giả rung động đến thế. Cho nên, Thành Vẫn đã sớm nhìn ra Chi Thu là một thiên tài, hiện tại, trải qua sáu năm lăn lộn trong ngành, cậu đã có chỗ đứng nho nhỏ trong thế giới tiểu thuyết tại Nhật Bản.

Tác giả đồng tính, gần đây trở thành đề tài mà truyền thông mang ra bàn luận, rất thu hút. Chi Thu tại giới giải trí Nhật Bản cực độ hỗn loạn lại không hề bị ảnh hưởng, xem ra Phùng Vũ Nhật quả nhiên bảo vệ cậu vô cùng tốt.

Có lẽ, chỉ có Phùng Nhật Vũ với cá tính bá đạo như vậy, mới có thể đem Chi Thu hoàn toàn bảo bọc, không cho hắn bị một thương tổn nào.

Vì vậy, mình mới bị ba chấn knock out a.

Thành Vẫn cười khổ, hắn mặc dù trong giới đồng tính được nhìn nhận là mẫu bạn trai tốt lại có tiết tháo. Nhưng hắn cũng đã 30 tuổi, quãng thời gian nhiệt tình như lửa đã qua, hiện tại nhìn hắn chỉ có sự thiện lương, thành thật vương nét trẻ con.

"Làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào?" Chi Thu cắt đứt tâm trí như đi vào cõi thần tiên của Thành Vẫn, kỳ thật cũng không phải không rõ Thành Vẫn đang suy nghĩ gì, chính mình không có cách nào đáp lại, thật sự hi vọng hắn có thể hạnh phúc.

"Không có gì, đột nhiên nghĩ đến chút chuyện." Thành Vẫn nhàn nhạt tránh đi cái đề tài này, như cũ sủng nịch nhìn Chi Thu.

Nói cho cùng, mình có thể cho cậu cũng chỉ có sủng nịch mà thôi. Bảo vệ, chỉ có Phùng Vũ Nhật mới có thể cho.

"A Vẫn, anh thật là một người tốt." Chi Thu nhìn Thành Vẫn nói rất chân thành.

"Đương nhiên, bằng không lúc trước như thế nào chịu đem em đưa cho tên hỗn đản Phùng Vũ Nhật kia." Thành Vẫn vô tình lộ ra chút tươi cười, hoàn toàn đưa loại khí chất sạch sẽ hiển lộ ra.

Chi Thu cúi đầu không biết nên nói cái gì, cậu không phải không hiểu được Thành Vẫn đối tốt với cậu, nhưng là cậu chính là loại người chỉ nhận thức một người, trước gặp gỡ, dù cho thống khổ bi thương đều phải chết thủ cả đời.

"Thực xin lỗi." Chi Thu nói một câu, cúi đầu thấp hơn.

"Cảm tình không có ai đúng ai sai, tiểu Thu em không cần để ý." Thành Vẫn an ủi, trên mặt tràn đầy sự ôn nhu sạch sẽ động nhân tâm, dùng phương thức Chi Thu quen thuộc nhiều năm trước, vuốt lên áy náy trong lòng của cậu.

Tiểu Thu, em biết không? Anh không muốn em phải áy náy...

"Em nghe Vũ Nhật nói anh có phiền toái, cho nên mới tới nhìn xem." Chi Thu sạch sẽ đem chủ đề chuyển dời đến chính sự, chén đồ uống trong tay đều bị cậu ủ nóng lên.

Biết rõ cậu nói rất đúng Trì Mặc là tiểu hài nhi phá phách, Thành Vẫn cười lắc đầu: "Cũng không thể nói là phiền toái, do Vũ Nhật nói quá thôi."

"A, không có chuyện là tốt rồi, Vũ Nhật nói anh bị một người dây dưa, anh thích người đó sao?" Chi Thu nóng lòng muốn bảo Thành Vẫn nhanh nhanh tìm người yêu, tựa như giá thị trường của hắn rất thảm hại.

Tiểu hài nhi này, cho rằng không đáp ứng hắn, thì phải chịu trách nhiệm giúp hắn tìm một nửa khác sao?

Thành Vẫn nhịn không được cười, lại nhìn thấy người nào đó tới, nhanh chóng đem Chi Thu trốn sau quầy bar.

"Làm sao vậy?" Chi Thu bị động tác đột nhiên của Thành Vẫn làm cho hoảng sợ, cả kinh nói.

"Hư!" Thành Vẫn cuống quít làm hành động chớ có lên tiếng, "Phiền toái đến!"

Chi Thu nhìn Thành Vẫn hoàn toàn mất hết bộ dạng mây trôi nước chảy lúc trước, còn rất không có hình tượng lôi kéo chính mình ngồi chồm hổm trong này, giống như tiểu thâu cắm điểm. Phản ứng hoàn toàn không giống vừa rồi hắn nói "Không tính là phiền toái ", thật khác biệt, Chi Thu cảm thấy thoạt nhìn rất phiền toái.

"A vẫn, em tới thăm anh đây, có nhớ em hay không?." Mặc dù Thành Vẫn lẩn trốn rất nhanh, nhưng vẫn là bị Trì Mặc chuẩn xác tìm được.

Thành Vẫn không có cách nào, đành phải rất chật vật lôi kéo Chi Thu theo quầy bar phía dưới chui đi ra.

Trì Mặc đánh giá Chi Thu, lộ ra một cái tiếu dung, nhưng Thành Vẫn lại biết, tiếu dung như vậy...

Tuyệt đối không đơn giản!

"A vẫn, không giới thiệu một chút sao?"

Tức giận, Thành Vẫn trong lời nói của Trì Mặc nghe ra tuyệt đối là đang tức giận.

Cái kia chính xác là tiểu hài nhi không rành thế sự, nhìn xem Trì Mặc là một người hiền lành thế nào được chứ, không đợi Thành Vẫn mở miệng Chi Thu tự giới thiệu mình: "Tôi là Tằng Chi Thu, là bằng hữu của A Vẫn."

Sắc mặt Trì Mặc thời điểm nghe hai chữ bằng hữu hơi có chút hòa hoãn, cũng lễ phép đối Chi Thu nói câu: "Tôi là Trì Mặc."

Hai người cứ như vậy xem như nhận thức, Chi Thu nhìn xem đồng hồ, có chút không có ý tứ đối Thành Vẫn cười cười: "A Vẫn, em phải đi, bằng không Vũ Nhật sẽ tức giận."

"Ừ, Tiểu Thu chỗ này của anh còn có chút việc phải xử lý, không thể tiễn em, chính mình phải cẩn thận." Thành Vẫn nói có việc chính là chỉ Trì Mặc, lộ ra biểu tình không thể làm gì được.

"Ừ. A Vẫn anh phải bảo trọng." Chi Thu quay đầu, rất chân thành nói cho Thành Vẫn, sau đó đi ra cửa chính của Soul.

" Lão bà của Phùng Vũ Nhật?" Trì Mặc liếc mắt nhìn bóng lưng Chi Thu rời đi, xoay đầu lại rất khinh bạc hỏi, "Nhìn không ra A Vẫn khẩu vị của anh còn thật không sai, người của Phùng Vũ Nhật cũng dám ăn."

"Cậu biết hắn?" Thành Vẫn tránh được cái vấn đề bén nhọn kia, chỉ là như vậy hỏi.

"Năm trước Phùng Vũ Nhật kết hôn, tạp chí tài chính và kinh tế đăng hơn phân nửa bản, không lẽ in ấn nghiệp cự phách Thành gia thiếu gia không biết?." Trì Mặc tiến sát gần Thành Vẫn, bức bách hắn quay mặt về phía mình. Dù cho ánh mắt Thành Vẫn đầy vẻ không muốn, "Ánh mắt của anh không lừa được người, anh một mực trụ ở Soul cũng là vì cậu ta, đúng hay không?"

Nhẫn nhịn không được Trì Mặc gây sự nhưng đều là lời nói sự thật, Thành Vẫn có chút hỏng mất, lắc đầu, liều mạng phủ nhận: "Không phải, không phải."

"Anh là" Trì Mặc dùng ngón cái xóa đi nước mắt rơi vô thức trên mặt Thành Vẫn, "Không có vấn đề gì, anh hiện tại có em."

Trì Mặc ở này cái nho nhỏ a đài trung, nhẹ nhàng đem Thành Vẫn ôm vào trong ngực.

Thành Vẫn mang theo khóc âm, có chút run rẩy nói: "Trì Mặc, cậu là tên hỗn đản! Tôi chưa bao giờ làm bottom, đều là cậu tên hỗn đản này!"

Trì Mặc mặc dù đối với Thành Vẫn vì nam nhân khác khóc thành như vậy có chút tức giận, nhưng đối với có được lần đầu tiên ở đằng sau của Thành Vẫn vẫn có chút đắc chí.

Cái này nhìn như mây trôi nước chảy, nhưng lại như vậy ôn nhu yếu ớt chỉ thể hiện trước Trì Mặc, xem ra là về sau tìm Tiết Trích Dạ để hắn cuối cùng hiểu rõ lằn ranh.