Chương 1: Gặp mặt

Tô Linh Nguyệt không thích mùa hè oi bức hanh khô, tia cực tím lại cao, trước đây cô thường ở trong khu nghỉ dưỡng vào mùa hè và không bước nửa chân ra khỏi cửa, nhưng bây giờ cô lại đang ôm tài liệu chạy đến công ty cùng với trưởng phòng...

"Đi nhanh lên." Trưởng phòng họ Trần, Trần Chi Dao khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest chuyên nghiệp màu xám, tóc buộc gọn gàng tỉ mỉ phía sau, đi đôi giày da màu đen bước đi rất nhanh, nháy mắt cô ta đã cách xa Tô Linh Nguyệt, quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt lại gần thì tức giận nói: "Đi nhanh lên được không? Đi chậm quá đi, còn tưởng cô là thiên kim tiểu thư chờ người đến hầu à?"

Cô ta luôn coi thường Tô Linh Nguyệt, cảm thấy cô chẳng có tài năng học vấn gì chỉ vì là con gái của ông chủ mà nhảy dù vào bộ phận của họ, thường coi cô như không khí. Hai tháng trước ông chủ của cô ta gặp tai nạn xe hơi và qua đời, những đối thủ cạnh tranh thường thèm muốn công ty lợi dụng tình hình đó nhảy vào. Công ty nhiều lần phải đối mặt với khủng hoảng kinh tế, hiện tại khủng hoảng đã được giải quyết nhưng công ty phải chia một nửa cho bên ngoài.

Chia cho Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, học đại học ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp cô nhận được lời mời làm việc từ công ty Lucky ở Mỹ và Pháp, cuối cùng cô chọn Lucky ở Mỹ, công ty này chuyên về giày cao gót bao gồm cả xu hướng cổ điển hay sang trọng. Lucky, may mắn, có nghĩa là nếu bạn mang giày của họ sẽ được thần may mắn ghé thăm, họ cũng dẫn ra nhiều ví dụ về những nghệ sĩ nổi tiếng sau khi mang giày của họ, điều này khiến cho thương hiệu đi sâu vào lòng người, lúc trước khi Quý Tri Ý vào công ty này cô cũng không mấy lạc quan, thăng tiến ở nước ngoài đã khó, nổi tiếng lại càng khó hơn.

Nhưng Quý Tri Ý chỉ dùng mất hai năm để vượt qua vòng quay ở công ty Lucky và tạo ra loạt tác phẩm độc quyền đầu tiên của một nhà thiết kế Trung Quốc.

Series Trăng Sáng.

Người ta nói rằng dòng sản phẩm này đã được các thương hiệu từ nhiều quốc gia đề xuất hợp tác với giá cao nhưng Quý Tri Ý đều từ chối. Năm thứ ba, cô mang series này về nước mở công ty, sự nghiệp và vinh quang của cô như bức tranh bị vẩy mực, lan truyền nhanh chóng và dần dần mở rộng, trở nên choáng ngợp.

Hai năm trước thu mua công ty giày Tasha.

Một năm trước thu mua Yuwan International.

Bây giờ công ty nhà họ Tô đã trở thành miếng bánh của cô.

Tô Linh Nguyệt biết vì sao Trần Chi Dao lại nóng lòng muốn về, hai giờ chiều tổng giám đốc mới sẽ đến kiểm tra cũng chính là Quý Tri Ý sẽ tới đây. Từ sáng sớm toàn công ty đã chuẩn bị bắt đầu vừa dọn dẹp vừa sửa sang lại, cô, một trợ lý bị coi như không khí ngàn năm còn được giao nhiệm vụ.

Trần Chi Dao càng hối, cô càng không muốn làm.

Nói cho cùng thì cô và Quý Tri Ý cũng từng có chút vấn đề còn là mối thù không nhỏ, cách đây một đoạn thời gian cô từng nhìn thấy ai đó trong nhóm bạn suy đoán rằng lần này Quý Tri Ý quay lại thu mua công ty nhà họ Tô chính là vì cô ấy muốn trả thù cô.

Có tài có đức gì.

Mua công ty nhà họ Tô để trả thù cô?

Cô thậm chí còn không dám nghĩ một cách vô liêm sỉ như vậy.

Nhưng mọi người xung quanh đều nghĩ như vậy, họ đang chờ để cười vào mặt cô. Sau khi thấy công ty gặp khó khăn và bị Quý Tri Ý thu mua, những chị em từng chị chị em em bay qua với cô mỗi khi cô đi nghỉ phép cười nói rằng: "Tôi biết ngay cô ta chẳng kiêu ngạo được bao lâu mà."

"Lúc đi học từng bắt nạt Quý Tri Ý mọi người quên hết rồi à?"

"Ai mà quên, Quý Tri Ý bị đuổi khỏi trường, còn một tin đồn nữa, mấy người biết vì sao cô ta bị chuyển đến chi nhánh không?"

"Tôi biết, nghe nói lúc đó không thích Tạ Lan, cố tình loại bản thiết kế của cô ấy, bị cha cô ta biết ông ấy đã chửi mắng cô ta rồi đuổi ra khỏi tổng công ty."

"Tạ Lan? Có phải Tạ Lan từng đạt được giải thưởng sáng tạo thiết kế năm ngoái không?"

"Còn phải nói à, bị đá ra khỏi cửa!"

Khi đó cô đang đứng ngoài cửa, nếu là tính tình nóng nảy trước đây cô đã bước vào lật bàn. Ngày hôm đó, cô chỉ bình tĩnh đứng một lúc rồi sau đó quay đầu bước ra ngoài, thế giới của cô đã trải qua những thay đổi chấn động, cô không còn là công chúa được yêu mến cưng chiều mà là một con hề trong mắt mọi người.

Thật ra những người này không biết.

Bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn là một con hề.

Tô Linh Nguyệt nhếch môi muốn cười nhưng Trần Chi Dao lại quay đầu: "Cô là rùa à? Đi như rùa bò? Ngay cả rùa cũng bò nhanh hơn cô đó!"

Tô Linh Nguyệt không bị lời mỉa mai này ảnh hưởng, Trần Chi Dao tức giận trợn mắt, bất mãn lèm bèm gì đó sau đó bước nhanh hai bước vào công ty. Tô Linh Nguyệt theo cô ta vào công ty, từ đại sảnh đến thang máy dọn dẹp sạch đến nổi có thể soi cả bóng người. Những chiếc lá xanh trong bình hoa thường không được cắt tỉa cũng đã khoát lên mình diện mạo mới, tươi tốt và xanh tươi, cả đại sảnh tràn ngập sáng sủa và thoải mái.

Nhân viên lễ tân, sau khi dặm lại lớp trang điểm ba lần thỉnh thoảng nhìn đồng hồ ở góc bên phải phía dưới màn hình máy tính, nghe thấy tiếng động ở cửa thì ngẩng đầu nhìn thấy Trần Chi Dao và Tô Linh Nguyệt đang đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lo lắng của họ thoáng chốc biến mất, họ mỉm cười chào: "Chị Trần."

Trần Chi Dao gật đầu với họ, nói: "Quý tổng vẫn chưa đến phải không?"

Họ cắn môi mỉm cười, lắc đầu với vẻ mặt đầy mong chờ.

Trần Chi Dao thở phào nhẹ nhõm, đi đến thang máy, phía sau lại có tiếng bước chân. Tô Linh Nguyệt quay đầu lại, mọi người bước vào cửa, người ở giữa là Quý Tri Ý, mặc một bộ vest màu kem được thiết kế riêng, vừa vặn với dáng người, vòng eo có đường cong thon gọn, áo vest mở rộng để lộ chiếc áo phông đen bên dưới, chất liệu kết cấu tơ lụa rất cao cấp, dáng người cao gầy, mang giày cao gót đứng cạnh một đám đàn ông cao một mét tám trông cô không hề thấp bé, ngược lại vì khí thế mạnh mẽ nên càng tăng thêm chút sang trọng, quý phái.

So với trước đây như hai người khác nhau.

Lần cuối cùng Tô Linh Nguyệt gặp Quý Tri Ý là tám năm trước, trong buổi trại hè năm hai họ tham gia một trò chơi, một người bạn cùng lớp Quý Tri Ý bị thương các cô phải thay nhau cõng đến chín giờ tối mới về địa điểm hoạt động, ai nấy đều mệt mỏi và đổ đầy mồ hôi, đặc biệt là Quý Tri Ý quần áo của cô ấy đều ướt đẫm mồ hôi, tóc bếch dính vào má làn da trắng nõn ửng đỏ, cô ấy thở hổn hển, ngồi bên cạnh cô ấy còn mang theo một luồng hơi nóng, lúc đó cô liếc nhìn một cái tránh sang một bên giữ khoảng cách với Quý Tri Ý.

Ấn tượng của cô với Quý Tri Ý không có gì hơn thế.

Quý Tri Ý vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, nhân viên lễ tân bước tới trước mặt cô, nói: "Quý tổng, mời đi bên này."

Trần Chi Dao cũng lui về phía sau nửa bước, cúi đầu chào hỏi: "Chào Quý tổng."

Cô ta vừa bước sang một bên, Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý liền mặt đối mặt.

Quý Tri Ý nhướng mắt liếc nhìn cô, như đang nhìn một người xa lạ, Tô Linh Nguyệt đứng ôm một chồng văn kiện vừa từ ngoài đi vào mặt đỏ bừng vì nắng nóng tóc hơi rối. Cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ chật vật hiện tại của mình.

Giống như đổi thân phận với tám năm trước.

Cô trở thành Quý Tri Ý.

Người bên cạnh Quý Tri Ý nhấn nút thang máy, đoàn người đi vào, Trần Chi Dao và Tô Linh Nguyệt đứng bên ngoài Quý Tri Ý không nói gì những người khác cũng không dám hỏi bọn họ có muốn vào hay không. Cửa từ từ khép lại, Quý Tri Ý vẫn luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng quai hàm căng chặt.

Thang máy đi thẳng tới tầng mười.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng mười, thư ký đã sớm chuẩn bị phòng họp.

Hai giờ chiều nay, tất cả trưởng phòng các phòng marketing, nhân sự, thiết kế, tài chính, sản xuất đều phải lên lầu họp. Ai nấy đều lo lắng, có tin đồn Quý Tri Ý sẽ có kế hoạch cắt giảm nhân sự quyết liệt đối với công ty nhà họ Tô.

Tô Linh Nguyệt vừa bước vào văn phòng liền nghe cái tin này, mấy nhà thiết kế thường thích tám chuyện ngồi cùng nhau nói: "Trên lầu đang họp."

"Quý Tri Ý cũng đã đến rồi." Một nhà thiết kế xoay bút: "Mấy người thấy cô ấy chưa?"

Một người khác nghiêng đầu: "Ông Lý vừa rồi có thấy, nói là đẹp hơn trong tivi."

"Đàn ông thật là nông cạn." Người nói ngẩng đầu lên xoa xoa cổ mình: "Điều ngầu nhất ở Quý Tri Ý không phải là ngoại hình của cô ấy? Là đôi tay của cô ấy, là tài năng thiết kế của cô ấy, là đầu óc kinh doanh của cô ấy!"

"Nếu tôi cũng như thế tôi cũng thấy thoả mãn rồi."

"Tám tám tám!" Trần Chi Dao nói: "Lát nữa cắt giảm nhân sự sẽ bắt đầu với mấy người trước!"

Nhà thiết kế vừa rồi nói vội cười đùa: "Chị Dao, cắt giảm nhân sự thật à?"

Trần Chi Dao nói: "Nghe nói trên lầu đang có ý như vậy."

"Vậy chắc cũng không thể cắt phòng thiết kế của chúng ta trước phải không?"

Trần Chi Dao nói: "Tất cả nhân viên, cô có biết tất cả nhân viên là gì không?"

Người trong phòng thiết kế nhìn nhau, im lặng hai giây, Tô Linh Nguyệt nhìn thấy một tin nhắn hiện lên trên WeChat, Sở Di nhắn tin cho cô: [Quý Tri Ý đến công ty các cậu à?]

Tô Linh Nguyệt gõ chữ: [Ừm.]

Sở Di: [Sáng nay cái bà kia lại bị Quý Tri Ý lừa cho một vố, vừa nổi giận đùng đùng ở công ty.]

Bà kia.

Mẹ kế của cô, Chu Thời Vũ.

Tô Linh Nguyệt: [Ừm.]

Trả lời thờ ơ, Sở Di không biết sau khi cô thấy tin này cô có vui không, nếu cô là Tô Linh Nguyệt chắc là sẽ rất vui, hai tháng trước cha của Tô Linh Nguyệt đã qua đời trong một vụ tai nạn, trong di chúc chỉ có tên của Chu Thời Vũ, cô theo Tô Linh Nguyệt vào bệnh viện chỉ nhìn thấy người đàn ông đang nhắm mắt trên giường bệnh.

Gương mặt Tô Linh Nguyệt không thay đổi, rất lạnh lùng như thể người đàn ông nằm trên giường bệnh không phải là cha cô. Nhìn một lúc cô mới quay đầu tự hỏi: "Trưa nay ăn gì đây?"

Người ta nói cô ấy đã phát điên vì di chúc.

Chỉ có Sở Di biết, cô ấy điên từ lâu rồi, trước khi cô trưởng thành, cha cô đã hứa sẽ sang tên căn nhà cũ cho cô làm quà trưởng thành, cô chờ rồi đợi, đợi mãi đến khi cô trưởng thành, cha cô sang tên nhà cũ cho Chu Thời Vũ.

Đó là thứ duy nhất mà Tô Linh Nguyệt mong muốn ở nhà họ Tô, một ngôi nhà thuộc về ký ức của cô và mẹ cô.

Từ đó trở đi, tính tình kiêu căng của cô càng trở nên hống hách hơn, hành động một cách tùy tiện, cha cô tự biết mình sai chưa bao giờ trói buộc cô, tuy nhiên những ngày tháng đó đã được chôn cất cùng cha cô sau khi ông qua đời.

Tô Linh Nguyệt bây giờ bề ngoài gọn gàng sáng sủa, bên trong lại là một hồ nước đọng.

Sở Di rất mong chờ hồ nước đọng này có thể dậy sóng.

Cô hỏi Tô Linh Nguyệt: [Tại sao cậu có vẻ không vui?]

Tô Linh Nguyệt: [Không có, mình rất vui.]

Cô nói một cách vô cảm: [Vui muốn chết.]

Sở Di: "....."

Tô Linh Nguyệt vừa gửi tin nhắn xong, cô nhìn thấy trong nhóm công ty hiện lên một tin nhắn mới, cô bấm vào, vài giây sau cô lại quay lại trang trò chuyện của Sở Di.

Gửi đi: [Một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?]

Sở Di sửng sốt vài giây rồi trả lời: [Tin tốt?]

Tô Linh Nguyệt: [Mình thăng chức.]

Sở Di: [???]

Tô Linh Nguyệt không trả lời.

Sở Di hỏi: [Còn tin xấu đâu?]

Tô Linh Nguyệt liếc tin tức trong nhóm công ty, thông báo xuống dưới, chức vụ của tất cả nhân viên đều không thay đổi, chỉ có mình cô được thăng chức, từ phòng thiết kế lên phòng tổng giám đốc.

Những ánh mắt xung quanh xen lẫn tò mò nghi ngờ và mỉa mai, Tô Linh Nguyệt mặt không biểu cảm gõ bàn phím, nhắn tin cho Sở Di: [Làm trợ lý cho Quý Tri Ý.]

Ha.

Thật là vui muốn chết!