Chương 6: Mỉm cười

"Linh Nguyệt, cậu đã đọc bài đăng trên diễn đàn chưa?"

"Bài đăng nào?"

"Hãy bình chọn xem ai xinh đẹp nhất lớp bạn."

"Còn phải nói, chắc chắn là Linh Nguyệt." Các cô gái đang vây xem đều nói: "Lớp chúng ta có ai xinh hơn Linh Nguyệt không?"

Một giọng nói vang lên: "Chẳng lẽ là Quý Tri Ý?"

Tô Linh Nguyệt quay đầu lại: "Ai?"

"Quý Tri Ý." Cô gái lên tiếng mỉm cười với Tô Linh Nguyệt: "Chắc cậu không biết cậu ấy đâu. Cậu ấy là trò cưng của các thầy cô đó, thành tích tốt lắm, vừa khai giảng cậu ấy đã tham gia một nhóm nghiên cứu nào đó..."

Tô Linh Nguyệt thản nhiên nói: "Thật sao? Giỏi vậy luôn."

Những người xung quanh phụ họa: "Rất giỏi đó, nhưng mà người ta không chung hướng với chúng ta đâu, là kiểu học sinh giỏi đó."

Tô Linh Nguyệt nói: "Chúng ta là kiểu gì?"

Đi học năm ba ngày không thấy mặt, còn muốn kiểu gì nữa, người nói cố nhịn không trêu chọc mà nói: "Chúng ta là kiểu thực lực!"

Tô Linh Nguyệt bị chọc cười híp mắt lại, lười biếng thoải mái như một con mèo nói: "Mình phải đi làm quen xem sao."

Khi ấy cô ngồi bàn phía sau Tô Linh Nguyệt, đội một chiếc mũ lưỡi trai, trước mặt có cốc trà sữa che nửa khuôn mặt, khi Tô Linh Nguyệt nói làm quen, cô siết chặt hai tay trà sữa tràn ra khỏi ly, cô vội rút khăn giấy ra lau, trong lòng thì xao xuyến không thôi.

Cô quay trở lại ký túc xá và lục lọi tủ.

Bạn cùng phòng hỏi: "Tri Ý? Cậu đang làm gì vậy?"

Cô bẽn lẽn hỏi: "Cậu thấy cái váy nào đẹp hơn?"

Bạn cùng phòng nói: "Đều đẹp á, dáng cậu mặc gì cũng đẹp hết."

Dù vậy, cô vẫn thử ở ký túc xá nửa tiếng rồi về sớm ngồi vào lớp, càng gần giờ học, tim càng đập mạnh, cổ họng như nghẹn lại.

Có tiếng nói cười phía sau, cô quay đầu lại.

Tô Linh Nguyệt mãi là người được vây quanh ở giữa, không ở đó.

Cô không xuất hiện từ lúc đó cho đến tối.

Quý Tri Ý nắm chặt vô lăng nhìn Tô Linh Nguyệt, người trước mặt không thay đổi mấy từ lúc đại học đến giờ. Không biết nên nói là hồi đại học ăn mặc quá trưởng thành hay là thời gian quá tử tế với cô, khiến cô trông vẫn như trước chỉ có đường nét khuôn mặt đầy đặn hơn một chút.

Cô nghĩ đến việc các bạn cùng lớp thường gọi biệt danh sau lưng Tô Linh Nguyệt là búp bê.

Vì khi cười rộ lên giống như một con mèo lười khi cười.

Bây giờ nhìn lại vẫn thấy rất giống.

Cao quý, quyến rũ, lười biếng, thoải mái.

Cô nhắm mắt tựa lưng vào ghế, sau ly rượu đó mặt cô luôn đỏ bừng, vài sợi tóc che trán và lông mày, Quý Tri Ý lặng lẽ ngắm nhìn, khi ánh đèn pha của chiếc xe đối diện chiếu vào xe cô mới khởi động xe, chậm rãi rời khỏi khách sạn.

Tô Linh Nguyệt xoay người, mở mắt phát hiện mình đang ngồi trong xe, quay đầu lại. Hai tay Quý Tri Ý cầm vô lăng lái xe với gương mặt hờ hững, trên mặt không có biểu cảm gì. Ánh sáng từ đèn đường ngoài cửa sổ xuyên qua kính, màu vàng ấm áp cũng làm nổi bật khuôn mặt của cô ấy với cảm giác sắc lạnh và lạnh lùng, cô không nói gì mà cứ vậy nhìn chằm chằm vào Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý phát hiện tầm mắt của người bên cạnh, đến khi đèn giao thông chuyển đỏ mới dừng xe quay đầu lại, đôi mắt Tô Linh Nguyệt tỏa sáng không chớp mắt.

Cô nhíu mày và nhìn lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Linh Nguyệt nói thầm một câu gì đó rồi quay đầu về phía cửa sổ.

Quý Tri Ý không nghe rõ muốn hỏi lại, nhưng không biết mở miệng như thế nào, trong xe ngoại trừ thoang thoảng mùi nước hoa, chỉ còn tiếng quần áo cọ xát vào lưng ghế, cô quay mặt đi, tiếp tục lái xe.

Đến chung cư Tô Linh Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, Quý Tri Ý ngồi trong xe mở cửa sổ, gió hòa cùng điều hòa trong xe lúc nóng lúc lạnh, cô đặt tay lên cửa kính xe, ngón tay thon dài tinh tế, khớp xương rõ ràng trong gương chiếu hậu. Quý Tri Ý nghiêng đầu chống khuỷu tay bên cửa sổ nâng cằm, ngón trỏ xoa xoa bờ môi mỏng của mình, Tô Linh Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, di động vang lên.

Giọng Trương Nhàn vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Kết thúc tiệc tối rồi à?"

Quý Tri Ý nói: "Mới vừa xong."

Trương Nhàn hỏi: "Dương Chi Chi nói sao?"

Quý Tri Ý: "Chưa nói xong."

Trương Nhàn: "Nghe nói dạo này Chu Diễn và giám đốc đầu tư của Bảo Thuận rất thân."

Quý Tri Ý ừ nhẹ một tiếng, Trương Nhàn cầm điện thoại: "Ngày mai mình về nước."

Quý Tri Ý: "Biết rồi, ngày mai tôi cho người đến sân bay đón cậu."

Trương Nhàn tặc lưỡi: "Sao không nói mai tự lại đón người ta."

Quý Tri Ý tỏ vẻ dửng dưng: "Mai phải họp, không rảnh."

Trương Nhàn nói: "Đồ máu lạnh."

Quý Tri Ý không nói gì, bên cạnh truyền đến tiếng ma sát, Tô Linh Nguyệt cử động cơ thể, Quý Tri Ý nói: "Cúp đây."

Trương Nhàn nói: "Rồi rồi, mai gặp."

Quý Tri Ý cúp điện thoại quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt mở mắt ra hai má vẫn ửng hồng, ánh mắt tỉnh táo hơn so với lúc lên xe, nhìn quanh xe sau đó mới nhìn về phía Quý Tri Ý, ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Tri Ý nói: "Tỉnh chưa?"

Tô Linh Nguyệt chớp mắt, tỉnh táo đôi chút, nhận ra đây là căn hộ của Quý Tri Ý, cô mở cửa xe nới lỏng dây an toàn, nói với Quý Tri Ý: "Xin lỗi."

Lịch sự, cảm xúc bình tĩnh, tựa như một búp bê xinh đẹp.

Quý Tri Ý cũng xuống xe, cầm chìa khóa xe đi về phía trước, được vài bước thì quay đầu: "Không vào sao?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không được, tôi sẽ gọi xe về."

"Vào dọn phòng sách giúp tôi."

Trong đầu cô dâng lên sự xấu hổ, Tô Linh Nguyệt cắn răng nặng ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Vâng, Quý tổng."

Nói xong rồi đạp giày cao gót đi phía trước, Quý Tri Ý nhìn cô đạp cao gót chênh vênh vặn vẹo vòng eo mím môi quay mặt đi rồi mở cửa.

Tô Linh Nguyệt cũng đi theo vào.

Vừa bước vào cửa, một cơn gió mát ập vào mặt, làm dịu đi làn da nóng rát của Tô Linh Nguyệt. Cô đứng ở cửa thoải mái một lát, Quý Tri Ý ném cho cô một đôi dép.

Là đôi dép màu hồng trên giá giày, Quý Tri Ý đã mang vào rồi. Cô đứng vài giây rồi mang vào, kích cỡ khá vừa vặn, cỡ của Quý Tri Ý cũng gần bằng cô.

Sau khi Tô Linh Nguyệt đi vào liền hỏi Quý Tri Ý: "Phòng sách ở đâu?"

Quý Tri Ý chỉ vào một cái phòng bên trong, Tô Linh Nguyệt vừa định đi qua hướng đó, Quý Tri Ý nói: "Uống ly trà rồi hẳn vào."

Tô Linh Nguyệt quay đầu, đuôi mắt hơi ửng đỏ vì rượu, đôi má ửng đỏ cho dù mặt không có biểu cảm gì nhưng nhìn lại càng thêm quyến rũ, cô không nói chuyện Quý Tri Ý cụp mắt xuống nói: "Cho tỉnh rượu."

Sợ cô ói trong phòng sách?

Tô Linh Nguyệt khi say thật sự không ói chỉ là rất dễ buồn ngủ, có điều vừa rồi đã ngủ trong xe Quý Tri Ý rồi nên cũng tỉnh chút, cô gật đầu, hỏi Quý Tri Ý: "Phòng bếp ở đâu?"

Quý Tri Ý nhìn qua bên cạnh, Tô Linh Nguyệt đi vào rót một ly nước lạnh. Quý Tri Ý vừa định đưa tay ra thì cô đã cầm lên uống một ngụm cạn hết một hơi như uống rượu, Quý Tri Ý xoay người ngồi xuống sô pha nhìn Tô Linh Nguyệt đặt ly xuống đi vào phòng sách.

Bật đèn phòng sách, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai hàng giá sách, một lát sau xoay người đi ra phòng khách: "Sắp xếp như thế nào?"

Quý Tri Ý nói: "Lấy hàng trên đổi với hàng dưới."

Chắc với không tới.

Với không tới mua giá sách lớn vậy làm gì.

Tô Linh Nguyệt chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt bình tĩnh, cô quay người đi về phía bên cạnh giá sách, bên cạnh trụ đỡ góc giá sách có thang kéo dùng để trèo lên lấy sách, ở nhà cô cũng có. Tô Linh Nguyệt quen tay lấy thang ra leo lên, nhìn hàng sách trên cùng lại nhìn những hàng bên dưới, bình tĩnh đến mấy cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Thật buồn ngủ.

Cô dụi dụi mi mắt, bắt đầu cầm sách lên, Quý Tri Ý nghe thấy trong phòng sách có tiếng động nhẹ, một lúc sau đứng lên đi về phía phòng sách.

Tô Linh Nguyệt đứng trên thang, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu vàng nhạt, có lẽ là sợ thang bẩn nên cô đứng trên thang bằng chân trần, mắt cá chân tròn nhỏ, lúc đặt chân các đường bắp chân căng chặt cả người đứng thẳng.

Trong trí nhớ nhiều năm trước, cô cột tóc đuôi ngựa ngồi trên thang để lấy sách, khi hỏi người khác giọng nói rất dễ nghe mang theo tiếng cười: "Có phải cuốn này không?"

Khi nhìn xuống các bạn cùng lớp vây quanh bên người cô, một bên mặt được ánh nắng chiếu rọi, ánh sáng khúc xạ theo đường viền khuôn mặt, ngũ quan rõ ràng.

Bạn học nói: "Không phải cuốn này, cái bên phải."

"Sao cậu không nói rõ..." Trong giọng điệu thiếu kiên nhẫn cô lại nghe ra cảm giác làm nũng.

Cô thật sự điên rồi.

Hình bóng trong quá khứ và hiện tại chồng lên nhau, tách ra, tạo thành hai hình ảnh. Quý Tri Ý tập trung ánh mắt, lấy lại bình tĩnh nhìn Tô Linh Nguyệt lần lượt lấy sách xuống đặt lên thang, sách được cô sắp xếp ngay ngắn, Tô Linh Nguyệt phát hiện đôi mắt đằng sau.

Sắp xếp sách thôi cũng phải giám sát cô?

Đến mức đấy luôn?

Cô hít một hơi dài, tiếp tục lấy sách, cất đi rồi quay người lại, không có người phía sau.

Chỉ có phòng khách trống không, xung quanh yên tĩnh. Cô đặt những cuốn sách hàng trên cùng xuống, lấy lớp giữa ra cuối cùng leo lên thang xếp từng cuốn lại và thay đổi vị trí những cuốn sách hai tầng này.

Không biết có phải uống say hay không, chỉ làm một tầng đã đổ mồ hôi miệng khô khốc, cô thấy Quý Tri Ý không xuất hiện nên xỏ dép đi ra ngoài, Quý Tri Ý không ở phòng khách cũng không để ý, đi đến phòng bếp rót ly nước uống, cơn khát lập tức được giải tỏa, uống liên tục hai ly cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn mới ra khỏi phòng bếp.

Căn hộ to như vậy hình như chỉ có một mình cô, cảm giác mệt mỏi ập đến, Tô Linh Nguyệt dụi mắt. Cô cảm thấy rất buồn ngủ vì rượu mạnh, không thể cưỡng lại được nên dứt khoát ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát.

Quý Tri Ý mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy một bóng người ngồi trên sô pha, dựa vào lưng ghế hai tay thả bên người, cúi đầu mái tóc rối bù rũ xuống trước mắt che khuất gương mặt.

Ngủ rồi?

Quý Tri Ý vừa ngồi xuống Tô Linh Nguyệt liền tỉnh lại, động tác nhẹ khiến cô giật mình sau đó nhìn Quý Tri Ý, thả lỏng một chút rồi giải thích: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi vẫn chưa dọn dẹp xong phòng sách."

Đã đến lúc chửi cô chưa?

Tô Linh Nguyệt đợi cả buổi để bị cô chửi lại không có, cô quay đầu nhìn Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý đi tắm tẩy trang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, quấn khăn choàng dài, vẻ mặt hờ hững, không giống vẻ sắp chửi cô.

Tô Linh Nguyệt thật khâm phục Quý Tri Ý.

Phẩm chất thật tốt.

Nếu cô từng bị người ta đối xử như vậy, gặp lại chắc chắn sẽ mỉa mai khıêυ khí©h, nhưng đây lại không nói gì, không làm gì. Cũng không phải là không làm gì, không phải dùng cô để Dương Chi Chi trút giận sao?

Nhưng so sánh thì nó khá là nhân từ.

Nhân từ đến nỗi Tô Linh Nguyệt cảm thấy có chút áy náy.

Cô nhìn Quý Tri Ý, bỗng dang hai tay ra, nằm trên ghế sô pha, nói với Quý Tri Ý: "Tới đi."

Quý Tri Ý sửng sốt, siết chặt khăn mặt trên tay, móng tay cắm chặt trong khăn, nén cảm giác đau đớn, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Linh Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, giọng nói của cô có chút trầm thấp: "Làm gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không phải cô hận tôi sao?"

Trong giọng nói như không còn gì luyến tiếc mang theo chút cảm giác vô lại: "Cho cô đạp hai cái."

Quý Tri Ý...

Cô nín nhịn cảm giác muốn cười, thả lỏng khăn mặt ra quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, vẻ mặt hờ hững có chút dao động, Tô Linh Nguyệt vừa định mở miệng Quý Tri Ý đã duỗi tay ra ném khăn lên che mặt cô.