Chương 2: Thời gian không giúp xóa nhòa nỗi đau, chỉ làm ta quen dần với nó…

Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung - Chương 2: Thời gian không giúp xóa nhòa nỗi đau, chỉ làm ta quen dần với nó…

“Thời gian không giúp xóa nhòa nỗi đau, chỉ làm ta quen dần với nó…”

Tiểu viện được phủ bởi một màu xám xịt, những mạng nhện tinh xảo càng khiến nó lạnh lẽo đến rợn người. Đứng trước căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc. Mộ Thanh Thư bật cười khúc khích, một giây sau nàng liền bật khóc nức nở.

Đến nàng còn phải tự hỏi: “Liệu bản thân có bị điên rồi không?”.

Hôm nay chính là sinh thần của nàng… Tiếc là… mẫu phi cũng chẳng còn nữa rồi, người yêu thương nàng nhất cũng chẳng còn nữa rồi. Nàng cười mỉa mai, tạo hóa thật trêu ngươi. Mặt trời đang từ từ xuống núi, mĩ cảnh vân gian hiện lên trước mắt. Nàng ngồi sụp xuống nền đất lạnh, im lặng nhìn mặt trời khuất dần Sau núi Yên Chi, màn đêm tĩnh mịch buông xuống.

Mộ Văn Đế năm thứ 6, Anh phi Tần thị vốn xuất thân từ Tần Quốc Công phủ không may qua đời trong biển lửa, Tần gia bị kẻ gian hãm hại trở nên suy yếu tột cùng, bị nhiều thế lực dòm ngó.

Một mình Y bơ vơ trong hoàng cung lạnh lẽo, trở thành một công chúa không những không được sủng ái, còn bị chèn ép đủ đường. Gió Đông lạnh lẽo thổi vù vù qua những cành lê trơ trọi, tuyết bay đầy trời, hoàng cung vốn mang một vẻ ảm đạm, lại có một đường máu đỏ thẩm nổi bật, chói lọi trước khung cảnh cô độc ấy.

Tiếng một cung nô vang lên cùng với những cú đấm đá lên thân hình bé nhỏ

“Còn dám trừng mắt nhìn ta, thật sự vẫn coi mình là công chúa à?”

Phía sau đám cung nô ấy là một tiểu nữ đồng tầm 7,8 tuổi, nhếch mép cười.Tiếng kêu yếu ớt vang lên:

“Yên nhi tỷ tỷ, Yên nhi…. tỷ tỷ,cứu…cứu ta …với”

Tiểu nha đầu quỳ trong tuyết lạnh, đầu gối đỏ ửng, máu đỏ thẩm từ bàn chân nhỏ bé không ngừng chảy, nổi bật đến nhức mắt trên nền tuyết lạnh lẽo. Quần áo lấm bẩn, đôi mắt đỏ ửng tràn ngập nước mắt. Cố hết sức nắm lấy vạt áo của tiểu nữ đồng thều thào van xin.

“Câm miệng, ta không phải tỷ tỷ của ngươi”.

Giọng nói ngọt ngào mà lạnh lẽo, nàng ta hất tay y, đứa. Đứa trẻ nhỏ bé yếu đuối không có sức chống cự bị đẩy ngã trên nền tuyết lạnh ngắt. Mắt y mờ đi, chỉ nghe văng vẳng bên tai một giọng nói ngọt ngào.

“Ngươi chẳng qua chỉ là tiểu công chúa không được sủng ái, được cô mẫu ta nhận nuôi, vậy còn dám làm bẩn giày của bổn tiểu thư, còn dám mở miệng gọi bổn tiểu thư là tỷ tỷ?”

Trước khi ngất đi, Mộ Thanh Thư cảm nhận được làn nước lạnh lẽo đến thấu xương và giọng nói ngọt ngào đầy mỉa mai của Tưởng Yên:

“Có trách thì phải trách mẫu thân của ngươi độc ác để sinh ra một thứ nghiệt chủng như ngươi”

Mộ Thanh Thư ngất đi trong tiết trời lạnh lẽo, y không hiểu y đã làm gì sai, tại sao phải nhận đối xử như vậy…

Sống quá mệt mỏi cũng quá đói quá lạnh, nàng sợ một ngày nào đó nàng sẽ biến thành súc sinh mà bọn nô tài đó muốn thấy, vì một miếng ăn một cái chăn mà phải vứt hết tôn nghiêm vẫy đuôi lấy lòng. Mỗi lần nàng nghĩ đến việc kết liễu nàng lại thấy mẫu phi, người ôm nàng vào lòng thều thào:

“Tiểu cửu ,nhất định con phải sống… nhất… định... phải… sống,… sống thật tốt”

Tần Anh Vũ cố gắng nói hết từng câu từng chữ, dịu dàng xoa đầu nàng, rồi tan biến như những cánh hoa trong màn đêm cô độc. Để nàng một mình trước những ngày đông lạnh lẽo. Nàng không chết… nhưng tâm nàng đã chết từ sớm với thế gian này rồi.

Khung cảnh vỡ nát thành từng mảnh, Y thấy mình đứng trong một không gian tối đen như mực, những mảnh vỡ kí ức không ngừng chảy.

“Tiểu Duy, Tiểu Duy”

Mộ Thanh Thư ôm đầu ngồi sụp xuống đất, tiếng kêu chói tai ấy vẫn không dừng lại, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Tiểu Duy….tiểu Duy”.

Nàng đau đớn đến chết đi sống lại, khắp cơ thể đổ mồ hôi lạnh. Nàng nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Nàng chính là Tạ Duy Cơ, Tạ…Duy …Cơ.

Hóa ra nàng cũng từng có một cuộc sống sinh động, từng có cha mẹ ở bên, từng có bạn bè, từng có… tương lai...

Còn bây giờ, nàng cũng chỉ là một con anh vũ bị nhốt trong l*иg, trở thành thú vui của người khác. Thế giới này vốn không phải là thế giới nàng vốn dĩ tồn tại. Trong làn sương mờ ảo, nàng thấy một nam nhân nho nhã khoác lên bộ y phục đen tuyền, cả người tỏa ra hơi lạnh lẽo. Trên eo hắn đeo một miếng lục ngọc khắc chữ “Ninh”. Hắn nhẹ nhàng nho nhã, khuôn mặt ẩn sau làn sương mờ.

Từ sau hắn, vạn mũi tên bay về phía qua nàng, trong khoảng khắc ấy, có một hơi ấm ôm nàng vào lòng.

“Không sao, mọi chuyện đã ổn rồi”

“Điện hạ, Điện hạ”

Mộ Thanh Thư bừng mắt, toàn thân đau nhức. Dù giọng nói ấy đích thị là thị nữ của nàng, nhưng trước mắt nàng lại là nam nhân áo đen khi nãy, mờ mờ ảo ảo, miếng ngọc bội chữ “Ninh”, thứ khắc sau trong tâm trí nàng.

Mộ Thanh Thư hoảng hốt, toàn thân đau đớn tột cùng. Y dùng hết sức lực còn sót lại để chạy trốn, ngã nhào về phía cánh cửa gỗ. Mặt nàng áp lên mặt tuyết lạnh băng, nàng như con bướm sa vào mạng nhện, cho dù vùng vẫy thế nào cũng chỉ có vậy. Lúc ấy, một bóng hình hiện lên trước mắt ,đem đến cho nàng sự cứu rỗi….