Chương 2: Lần thứ hai trọng sinh (2)

Tám năm sau, Tiêu Hoằng Nghị trở về kinh thành, đoạt lại ngai vàng. Hai người cố gắng hàn gắn mối quan hệ, nhưng vì nhiều hiểu lầm, Tạ Thường An với thân thể rách nát đã không đợi được đến khi sự thật sáng tỏ mà bị ban rượu độc, ôm hận mà chết. Nhận ra mình đã sát hại người thương, Tiêu Hoằng Nghị cũng chìm trong đau khổ hơn mười năm, cuối cùng già đi lẻ loi trước mộ của Tạ Thường An.

Hiện giờ, hắn lại trọng sinh, thời điểm đáng chết lại là khi Tiêu Hoằng Nghị đã trở về kinh thành và muốn đăng cơ.

Vận mệnh đây là đang trêu đùa Tạ Thường An hắn sao?

Đều cho hắn cơ hội trọng sinh lần thứ hai, chẳng lẽ không thể sớm hơn một chút? Hiện giờ đại cuộc đã định, hiểu lầm đã sâu, chẳng lẽ để hắn trọng sinh trở về chỉ để uống một lần rượu độc nữa?

Không muốn!

Hắn thật không muốn chết sớm như vậy.

Chết trong uất hận. Vừa đau đớn, lại khổ sở. Dựa nghiêng trên đầu giường, Tạ Thường An toàn thân mệt mỏi, thân thể như bị đặt trên lửa nướng, tâm trạng cũng vậy.

“Rót cho ta một ly nước lạnh.” Tạ Thường An cấp bách cần bình tĩnh lại.

“Đại nhân vừa mới rơi xuống nước, sốt cao mới hạ, đại phu nói không thể uống nước lạnh.” Lý quản gia nhanh chóng đưa cho Tạ Thường An một ly nước ấm.

Một ngụm nước ấm vào cổ họng, cuối cùng cũng làm dịu đi phần nào cổ họng nóng rát, Tạ Thường An xoa xoa giữa hai chân mày, trong đầu vô số âm thanh và tin tức ùa về, cảm giác đầu sắp nổ tung.

Cốt truyện kiếp này đại khái giống kiếp thứ hai, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như kiếp này hắn không bị nhốt tám năm mà là ba năm.

Năm năm trước hắn dùng chút thủ đoạn làm phế đế thả hắn ra cung. Sau đó, hắn sống ẩn dật trong phủ thái phó, như một người đã chết. Ký ức về 8 năm này của hắn cũng mơ hồ, không rõ ràng. Chẳng lẽ là do lần này rơi xuống nước mà mất đi một phần ký ức?

Tình huống này thực sự khiến hắn đau đầu. Nếu không phải quá trình chết thật sự khó chịu, hắn thật sự còn muốn chết thêm một lần nữa.

Lý quản gia không thể quản được Tạ Thường An đang suy nghĩ gì, mạng sống của cả nhà là quan trọng nhất.

“Xuân Yến, đi lấy triều phục cho đại nhân, đại nhân sắp lên triều.”

“Ta không vào triều…” Một kẻ phụ hoàng đế, lên triều có thể có kết quả gì tốt đẹp, hắn không đi.

“Đại nhân, việc này không phải do ngài quyết định.”

Phớt lờ Tạ Thường An đang giận dỗi, Lý quản gia nhanh nhẹn tự tay mặc triều phục cho Tạ Thường An, đỡ hắn dậy, vừa hầu hạ hắn mặc quần áo vừa dặn dò: “Đại nhân, lão nô biết thân thể ngài chưa lành, nhưng hôm nay là lễ đăng cơ của bệ hạ, ngài làm quan, không thể vắng mặt.”

Thấy Tạ Thường An tuy rằng tỏ ra lơ là nhưng không có hành động phản kháng rõ ràng, Lý Từ Ân tiếp tục lên tiếng:

“Đại nhân, trong thời gian còn phế đế, tuy ngài nhàn cư trong phủ, không lên triều, không lui tới với triều đình nhiều năm, nhưng danh hiệu thái phó phế đế vẫn chưa tước bỏ, ngài vẫn là đại thần nhất phẩm. Vị trí trong lễ đăng cơ nhất định phải ở phía trước... Dù đại nhân mong bệ hạ trở về đã lâu, nhưng mong đại nhân không nên có hành động thiếu suy nghĩ..."

“Được.”

Tạ Thường An duỗi hai tay ra. Tuy rằng hai đời tình duyên dang dở, nhưng hắn cũng không đến mức quỳ gối dưới chân hoàng bào của Tiêu Hoằng Nghị.

Lý quản gia tự cho rằng mình đã nói rõ ràng, Tạ Thường An lại là người cực kỳ thông minh. Nhưng nghe câu trả lời không mặn không nhạt của hắn, Lý Từ Ân trong lòng thở dài.

“Đại nhân, lão nô biết ngài ngày xưa từng phụ bệ hạ, cũng không biết về sau bệ hạ sẽ trả thù thế nào… Tuy nhiên, đại nhân cũng không cần quá lo lắng, mấy năm nay ngài cũng áy náy bất an, xét về lý lẽ, bệ hạ chung quy từng là học trò của ngài, cho dù không quan tâm đến tình cảm, cũng nên kiêng kỵ mắt nhìn người trong thiên hạ…”

Chắc chắn không đến mức vừa đăng cơ liền diệt sư.

“Lý thúc, ta biết.” Tạ Thường An nhắm mắt.

Lý quản gia tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng không nói gì thêm.

Tạ Thường An qua loa dùng bữa sáng, kéo thân thể suy yếu ra cửa, chạy đến hoàng cung khi trời vừa tờ mờ sáng, thật là một tương lai mịt mờ…