Chương 20

Nguyên Tuấn Sách cúi đầu nhìn xuống, trong tích tắc, khuôn mặt của anh khôi phục lại biểu cảm mọi ngày.

Anh nhặt nó lên, vừa chạm vào, ngọn lửa lập tức đốt cháy ngón tay anh, khuôn mặt vừa mới bình tĩnh của anh lại hóa thành quỷ một lần nữa, lòng bàn tay phải nắm chặt ngọn lửa, vì không thể đốt cháy lá bùa nên anh dùng sức ném nó vào trong lò sưởi.

Đống củi được đốt vang tiếng “rầm”, đôi mắt của cặp xương khô trên tường lóe lên tia lửa, tái hiện linh hồn.

Ngọn lửa lay động khắp nơi, hai bên ác quỷ nhìn nhau, bộ xương khô dần cháy rụi.

Tiết thể dục hôm thứ hai, trường yêu cầu thay áo khoác đồng phục dài tay thành áo ngắn tay.

Hạnh Mính cởϊ áσ khoác, bên trong cô mặc bộ đồng phục học sinh ngắn tay, cô nhét áo khoác vào ngăn bàn, nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách cũng làm giống mình, ngoài ra có một số bạn biết hôm nay có tiết thể dục nên đã đi vào phòng vệ sinh thay quần áo từ lâu.

“Tay cậu bị sao vậy?” Hạnh Mính chỉ vào cánh tay phải của anh, Nguyên Tuấn Sách đưa vết thương đến trước mắt quan sát, có một vết thương dài chạy dọc xuống khuỷu tay, máu đông thành vảy, anh không có thời gian xử lý nó.

“Bị thương lúc ở nhà.”

Nói xong, anh nhìn cô, cười nhạt: “Lá bùa bạn Hạnh đưa cho tớ hình như không có tác dụng lắm.”

“Cậu không sao chứ? Vết thương có vẻ rất sâu.”

“Tớ cũng không hiểu, chỉ là đôi khi lá bùa rất hữu dụng, chúng nó đã bảo vệ tớ.”

Hạnh Mính nghĩ.

“Đúng rồi! Cậu có thể thử dùng nước miếng hoặc mồ hôi, dán lá bùa lên mặt, tớ từng làm vậy rồi, trong trường hợp đó lá bùa sẽ “nhận chủ”, chỉ cần có mùi hương cơ thể cậu thì lá bùa sẽ bảo vệ cậu!”

“Máu được không?”

“Được chứ!” Hạnh Mính dùng sức gật đầu, rồi lại vội vàng xua tay: “Nhưng tốt nhất cậu đừng làm như vậy, cậu sẽ bị thương, chảy máu rất đau.”

“Ừ, tớ hiểu rồi.” Nguyên Tuấn Sách buông cánh tay xuống.

Thoạt nhìn trông anh vô cùng trắng trẻo, yếu đuối, nhưng cánh tay của anh rất khỏe, cơ bắp trên cánh tay gợn sóng hoàn hảo, các đường gân xanh dưới làn da trắng trẻo trông không hề yếu đuối.

Nhắc mới nhớ, cô đã làm mất toàn bộ lá bùa vẽ ở ngôi đền đạo giáo, làm hại cánh tay cô đau nhức vì phải vẽ bùa cả ngày chủ nhật.

“Hạnh Mính, giáo viên thể dục gọi cậu!” Lớp trưởng Đinh Vi gọi cô ở cửa.

“Tới ngay!”

Nguyên Tuấn Sách chống tay xuống bàn, vắt chéo chân lên đầu gối, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng chạy ra ngoài cửa.

Anh đại khái đã hiểu, xem ra lá bùa kia đặc biệt chuyên để đối phó ma quỷ, nó có thể bảo vệ cô khi có ma quỷ làm hại cô, nó cũng có thể bắt giữ linh hồn.

Một khi đã như vậy thì việc gϊếŧ cô lại càng cần thiết hơn.

Không ai được ngăn cản anh, ngay cả một đạo sĩ nhỏ một tay trói gà không chặt, cũng không ai được mơ tưởng trở thành chướng ngại vật của anh trên con đường bất tử.

Như thường lệ, phần thi thể dục là chạy 800 mét, vì Hạnh Mính bị thương cho nên giáo viên thể dục đặc biệt dặn dò cô phải duy trì thể lực, không cần phải chạy quá nhanh để không ảnh hưởng đến phần thi thể dục của lớp 5.

Nói thì như vậy nhưng Hạnh Mính không phải người có thể kiềm chế, cô có kỹ năng thể thao tốt, cũng vì để đuổi kịp linh hồn cô đã tập chạy chăm chỉ, sức ở chân rất khỏe, ngay cả khi mắt cá chân bị thương nhẹ thì cô cũng không cảm nhận được gì.

Tiếng còi vừa mới vang lên, Hạnh Mính lập tức lao về phía trước, bỏ xa những người phía sau, cô dang hai tay chống hông, khuỷu tay căng chặt, đặt chân trước xuống đất, dùng sức vươn dài, mái tóc đuôi ngựa tạo thành một đường cong trong không khí.

Ánh mắt của mọi người tập trung lên người cô, Hạnh Mính thở dốc vẫn duy trì tốc độ, cách đó không xa, cô nhìn thấy Nguyễn Tuấn Sách cầm một dây nước khoáng, đi từ căn tin tới, có lẽ anh bị giáo viên thể dục cử đi làm cu li, dù sao thì anh cũng là người

Đột nhiên, cẳng chân bên phải của cô va phải một lạ, hình như là đá!

Hạnh Mính hoảng sợ cúi đầu, chân phải mềm nhũn, không tự chủ được mà nghiêng sang một bên, cô nhanh chóng dùng chân trái chống đỡ, nhưng vừa rồi tốc độ quá nhanh khiến cô không thể dừng lại, cơ thể nghiêng ngả, loạng choạng về phía trước, có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Lộ Điệp hét tên cô, phía sau có người lo lắng chạy tới, nhưng cô vẫn không dừng được, muốn dùng tay đỡ mặt đất nhưng lại không muốn ngã, trông cực kỳ giống con chó đứng thẳng hai chân, thất tha thất thểu chạy mấy mét.

“Cứu…Cứu mạng!”

Tiếng hét này là của Nguyên Tuấn Sách.

Nhưng sao cô lại nhìn thấy người đó cầm chai nước rời đi!

Ủa? Alo? Người này mau chạy tới đây đỡ cô, không nhìn thấy cô sắp ngã hay sao?

Hạnh Mính dùng hai ngón tay điểm lên mặt, giữ cơ thể thăng bằng, trước khi thẳng eo cô lại chạy về phía trước hai bước, trực tiếp đâm thẳng vào bụng Nguyên Tuấn Sách.

Cô thừa nhận mình mang theo tâm lý trả thù.

Rầm.

Nước khoáng văng khắp nơi.

Hạnh Mính thở phào, ngã xuống, ngoại trừ mắt cá chân bị bong gân thì đầu gối của cô không đau một chút nào, ngay cả thứ lót ở dưới cũng mềm mại.

Chờ đãi, mềm mại?

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi màu đen, cả hai đều không thể tin được.

Hạnh Mính té ngã trong lòng ngực Nguyên Tuấn Sách, lúc này anh ngồi trên mặt đất, hai tay chống ra sau, đôi chân dang rộng, giữa háng có một bàn tay nhỏ.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh lộ ra một tia xấu hổ, má anh đỏ bừng, lúc này trông anh giống như một người bị cưỡиɠ ɧϊếp, những giọt nước mắt và đôi mắt đỏ ngầu cùng ập tới! Người lẫn đôi môi xinh đẹp đều run rẩy.

“Bạn Nguyên à, xin lỗi cậu nhé!”

Hạnh Mính lập tức thu tay lại, khóc không ra nước mắt.

Cô nhớ rõ, chỗ kia của anh bị thương, hoặc là mắc bệnh gì đó từ khi mới chào đời.