Chương 22

Nguyên Tuấn Sách mím môi.

Lần này anh không sai, bởi vì vừa rồi anh tưởng rơi xuống trúng người mình muốn gϊếŧ, quả nhiên là Tần Nhạc Chí phiền phức.

Suy nghĩ của anh dần lộn xộn.

Ngón tay của anh không ngừng gõ cửa sổ, tốc độ càng ngày càng nhanh, cố gắng tìm lý do nào đó thuyết phục bản thân về việc vừa rồi, tại sao người vấp phải khung cửa không phải Hạnh Mính mà là Tần Nhạc Chí.

Vì sao?

Tiếng hét của Lộ Điệp cắt ngang suy nghĩ của anh.

Nguyên Tuấn Sách hoàn hồn, phát hiện Hạnh Mính đang quay đầu nhìn anh, ánh mắt kỳ lạ, lại vừa sợ hãi.

Rõ ràng đã xóa trí nhớ của cô, sao còn bày ra ánh mắt như vậy?

Ồ? Đúng rồi, đáng lẽ hiện tại anh phải bày ra dáng vẻ khϊếp sợ, như vậy mới hợp lý

Khi con người gặp tình huống này, có vẻ như điều đầu tiên nên trừng lớn mắt, như vậy mới hòa hợp với cộng đồng.

Nguyên Tuấn Sách vô cảm trợn mắt, đi về phía cô.

Hạnh Mính được Lộ Điệp đỡ dậy, sợ tới mức lảo đảo: “Bạn Nguyên, cậu ở đó từ khi nào vậy?”

“Tớ vẫn luôn ở đây, cậu có sao không?” Anh quan tâm hỏi, trên môi nở một nụ cười kỳ lạ.

“Không ổn lắm.”

Lộ Điệp kinh hãi phàn nàn: “Cửa kiểu gì không biết, đã nói nên thay cái cửa này từ lâu rồi. Nếu rơi trúng người ai thì sao, chúng ta đi báo với chủ nhiệm lớp đi, Hạnh Mính, cậu chỉ cần nói đầu cậu bị thương, biết đâu lại được miễn bài tập về nhà!”

“Tớ mới là người bị dọa nhất mới đúng!” Tần Nhạc Chí ngồi dưới đất nói to.

“Vì cậu xứng đáng!” Lộ Điệp hừ một tiếng.

Hạnh Mính là học sinh ngoại trú, tiết tự học kết thúc vào 10 giờ tối, cô phải chạy mới bắt được chuyến xe buýt cuối cùng, nhưng vì giáo viên chủ nhiệm giữ cô lại, bảo cô kể lại chuyện khung cửa rơi xuống hôm nay cho nên cô bị chậm 10 phút, vì thế bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng.

Sau khi đến bệnh viện chụp CT, tiền sinh hoạt trong túi cô còn 10 tệ, cô không đủ tiền bắt taxi, cũng không đủ can đảm để xin mẹ, cha không phải người cầm tiền, không những vậy, ông còn tố cáo với mẹ cô.

Thân là đạo sĩ, sư phụ không cho phép cô nhắc đến chuyện bắt hồn với người ngoài, Hạnh Mính sợ mẹ suốt ngày lo lắng mình xảy ra chuyện, lại khó giải thích việc bắt hồn cho nên Hạnh Mính phải tìm một lý do nào đó hợp lý mới có thể hỏi xin tiền sinh hoạt.

Ngay lúc cô đang ủ rũ thì đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Bạn Hạnh.”

Đôi mắt còn chưa kịp nhìn thấy người đâu thì khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười sâu khó hiểu của Nguyên Tuấn Sách đã hiện lên trong đầu cô.

Quay đầu lại, quả nhiên, cậu đang đứng chắp tay sau lưng, mặc bộ đồng phục học sinh màu đỏ trắng, đôi chân dài, khuôn mặt tươi cười đầy quyến rũ.

“Cậu đang đợi xe buýt à?”

“Chuyến xe buýt cuối cùng vừa đi rồi.” Hạnh Mính chỉ vào tuyến đường của xe buýt, lúc này bên cạnh điểm chờ xe chỉ có một chiếc đèn, vào một đêm đầu hè, tiếng ve kêu vang lên, gió đêm mát lạnh thổi qua, điểm chờ xe buýt không có người giống như một cảnh trong tiểu thuyết thanh xuân.

“Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”

Hạnh Mính tò mò đuổi theo bước chân của anh: “Cậu cũng học ngoại trú à? Tại sao tớ không gặp cậu nhở? Cậu không ngồi chuyến xe buýt cuối cùng này sao?”

“Ừm, có tài xế đến đón tớ, nhưng hôm nay tài xế có việc.”

“Oa, xuất thân nhà giàu! Vậy mà còn có một tài xế riêng đến đón đưa.” Hạnh Mính ngạc nhiên, kinh ngạc đến mức miệng gần như há đến mang tai.

“Cậu không có tài xế đến đón à?” Dáng vẻ của anh không dính khói lửa phàm tục, như thể mỗi người đều xứng đáng có một người tài xế.

“Nhà tớ còn chả được coi là tiểu tư sản, sao có thể được?”

Hạnh Mính cố gắng duỗi đôi chân bị bong gân của mình để đuổi kịp anh và bước đi cạnh anh, cô tò mò quay đầu đánh giá khuôn mặt hoàn mỹ, mái tóc đuôi sói xếp tầng của anh, đẹp trai quá đi.

“Nhưng trông cậu rất giống một thiếu gia nhà giàu, chắc mẹ cậu xinh lắm nhỉ. Giống như trong phim truyền hình ý, sống trong một trang viên, uống rượu vang đỏ, chờ đã, chẳng lẽ nhà cậu có cả người giúp việc sao?”

Nguyên Tuấn Sách nheo mắt lại, không hề tỏ ra giả vờ giàu có, nụ cười không chạm đến đáy mắt, dường như đối với ai cũng như vậy.

“Cậu phóng đại quá rồi.”

Hạnh Mính nghiêng đầu, mái tóc đuôi ngựa buông xuống bả vai, chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn anh bằng ánh mắt vừa bối rối vừa ngây thơ.

“Nhắc mới nhớ, cậu vẫn ổn chứ? Không bị tớ làm bị thương nghiêm trọng quá chứ?”

Nguyên Tuấn Sách cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, đôi mắt hơi nheo lại tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, biểu cảm của Hạnh Mính cứng đờ, bất giác cảm thấy bàn chân lạnh lẽo, hơi thở khủng bố tràn ngập sống lưng.

“Hình như trong túi cậu có thứ gì đó phát sáng, còn chuyển động nữa.”

Hạnh Mính nhìn xuống, thấy lá bùa đang chuyển động!