Chương 26: Cho tôi cơ hội gϊếŧ cậu

“Xin lỗi, tôi không hiểu rõ lắm, cậu chỉ cần một lời xin lỗi thôi đúng không?”

Nguyên Tuấn Sách không cười, nói một cách nghiêm túc lại ngây thơ.

“Tớ có cần thiết phải nói điều này không! Nhưng cậu sẽ không xin lỗi đâu.”

Ánh mắt của chàng trai vô thức di chuyển đến cổ cô.

“Cậu nói đúng, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng tôi cũng không muốn xin lỗi cậu, việc tôi muốn làm không đạt yêu cầu của tôi, tôi nghĩ một lời xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì.”

Mười mấy năm đi học, Hạnh Mính không hiểu câu nói này có ý gì, cô như lọt vào sương mù, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Gϊếŧ cậu.” Anh vô cảm nói.

Đồng tử của Hạnh Mính giãn ra, cánh tay bị anh nắm chặt cứng đờ, run rẩy, cảm thấy đau đớn trước thái độ nghiêm túc của anh.

Cô giả vờ cười đùa: “Gϊếŧ, gϊếŧ tớ? Tớ làm gì sai mà khiến cậu đùa như vậy? Tớ xin lỗi cậu là được rồi chứ gì.”

“Không đùa, tôi muốn gϊếŧ cậu, hy vọng cậu cho tôi một cơ hội.”

Hạnh Mính cố gắng thoát ra khỏi cánh tay của anh, cố gắng mấy lần, đến lần thứ tư thì anh buông tay ra.

“Cậu điên rồi!”

Chửi xong, cô lập tức bỏ chạy.

Nói là kiên cường nhưng chỉ cần nhìn đôi chân run rẩy và mắt cá chân của cô thôi, giây tiếp theo cô có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Buổi chiều, khi tiết mỹ thuật làm việc nhóm, Vu Tề cầm ghế ngồi bên cạnh Hạnh Mính, một nhóm ba người, bọn họ tự động loại trừ Nguyên Tuấn Sách.

“Cậu có biết Tần Nhạc Chí bị đuổi về nhà suy ngẫm hai ngày không?”

Hạnh Mính và Lộ Điệp đều ngạc nhiên: “Cậu nghe tin này ở đâu vậy?”

“Các cậu không thấy hôm nay cậu ta không đi học sao. Chẳng phải hôm qua cửa sổ lớp chúng ta bị sụp sao? Chủ nhiệm lớp kiểm tra camera ở hành lang nhìn thấy cậu ta đẩy cậu, đây là thứ nhất.”

“Thứ hai, tối qua cậu ta đánh ủy ban thể dục lớp 5, tên kia đánh nhau với một đứa mang tiếng to con của lớp 5, mặt bị thương lắm rồi còn bị đá vào bộ phận trọng yếu của người ta, bị phụ huynh yêu cầu giải thích.”

“Dưa to như vậy sao cậu không nói sớm cho tớ biết!” Lộ Điệp kích động lấy điện thoại ra, gõ gõ dưới ngăn bàn.

“Xứng đáng.” Hạnh Mính lười nhác chống cằm.

Cô có thể tưởng tượng ra lúc ấy Tần Nhạc Chí khiêu ngạo khıêυ khí©h đối phương như thế nào, người thích đánh nhau như cậu ta, đã đánh nhau thất bại còn phải giả vờ tỏ ra mình cứng.”

Vu Tề nhìn thấy trên cổ cô có một vết đen, giơ tay hỏi: “Đây là gì?”

“Cái gì?”

“Hình như là mực, có phải cậu xoay bút khiến ngòi bút chạm vào cổ không?”

Nguyên Tuấn Sách ngồi bên cạnh nhìn thấy Vu Tề vươn tay chạm vào cổ cô.

Bộp!

“A a a a!” Các bạn ngồi ở giữa lớp đồng loạt hét lên bỏ chạy, mảnh thủy tinh vỡ của bóng đèn trên đầu rơi xuống dưới, Lộ Điệp sợ đến mức chết lặng.

Vu Tề chửi bới, mảnh kính vỡ rơi trúng người cậu, không đau nhưng mà rát.

Cánh tay của Hạnh Mính bị xẹt, cô run rẩy, đột nhiên sau gáy có một lưc mạnh truyền đến bóp cổ cô ngửa ra sau, cổ cô đau, lập tức cảm thấy ngạt thở.

Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của Nguyên Tuấn Sách truyền vào tai: “Tại sao để cậu ta chạm vào cổ cậu? Tôi rất giận cậu, tôi thật sự rất tức giận, rất tức giận!”

Anh nhấn mạnh đến lần thứ ba thì một bóng đèn khác vỡ, tiếng la hét còn to hơn trước, giáo viên mỹ thuật thúc giục học sinh mau chóng ra khỏi lớp.

Hạnh Mính không nhìn thấy mặt anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của anh, nếu những điều này chỉ là trùng hợp.

Không, chắc chắn không phải trùng hợp.

Nguyên Tuấn Sách có vấn đề, có vấn đề!