Chương 4

Mặt y đầy nhẹ nhàng, nói một câu này, như tới dự tiệc, nào có nửa phần bộ dáng bị phạt.

Trên đường Lục Hào đi tới, kỳ thật cũng có chút thấp thỏm.

Rốt cuộc, trong quá khứ, y thật sự đã thích Lãnh Hoán Thanh.

Nhưng hiện tại hai người mặt đối mặt, y thế nhưng một chút cảm giác động tâm cũng không có, bình thường giống như gặp được đồng nghiệp.

Nice!

Lục Hào cảm thấy vô cùng may mắn, y không muốn nghĩ tới cái cảnh âm thầm bảo hộ người mình yêu đầy ngược luyến.

Bùi Nhất Minh dẫn đầu gật đầu, chào hỏi như vậy không gần cũng không xa cách, cũng không khiến bầu không khí trở lên ngượng ngùng, hắn còn cảm thấy vừa lòng với biểu hiện của Lục Hào.

Lãnh Hoán Thanh nhìn người trước mặt cười nhạt, trước mắt bỗng nhiên hoảng hốt một trận, mấy ngày không gặp, khí chất trên người Lục Hào đã thay đổi rất lớn, quả thực giống như đã đổi người.

Sư huynh như vậy, rất quen thuộc, chỉ là không nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.

Trong lòng hắn nảy ra một cổ cảm xúc quái dị vô cùng, không đợi hắn cẩn thận suy nghĩ, Bùi Nhất Minh đã bắt đầu lên tiếng, để Lục Hào bắt đầu nhận phạt.

Bị đánh gãy suy nghĩ, Lãnh Hoán Thanh cũng không tiếp tục tự hỏi, chỉ lạnh mặt, chuyện bên ngoài lại không thể quấy nhiễu hắn.

Lục Hào hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng đi đến trung tâm đài Lăng Vân Phong, vì mặt mũi của một điện chủ, y đưa lưng về phía chúng đệ tử.

Chỉ có mấy người Bùi Nhất Minh, mới có thể thấy một bên mặt của y.

Đây cũng là vì Lục Hào.

Tay chân cùng bên hông đều bị xích khóa lại, lúc này mới nhấc chân tiến vào bên trong hồ.

Chân mới động vào nước, một cổ lạnh lẽo đến xương chui vào trong cơ thể, y hung hăng đánh một cái rùng mình.

"Gì thế…”

Sáng hôm nay cũng như thế, y cảm thấy lạnh lẽo không thể hiểu được, tuy rằng nước lạnh trong hồ xác thật sẽ có ảnh hưởng với y, nhưng tình trạng cũng sẽ không đến mức này chứ.

Không kịp nghĩ nhiều, y chìm vào giữa hồ nước, dòng điện nhè nhẹ làm tê thân thể y, cả người nhấc không nổi.

Đùng!

Phía trên đỉnh đầu tụ lên rất nhiều mây đen, chớp lóe chiếu sáng lên sườn mặt y.

Sấm sét chợt lóe, đạo thứ nhất đánh ở trên đỉnh đầu Lục Hào, sau đó đi dọc theo dòng nước trên người y, đau đớn như kim đâm che kín mỗi một tấc trên da, nhưng rất nhanh đã bị bộ giáp hấp thu.

Máu giả Bùi Nhất Minh chuẩn bị cho y chảy từ trên đầu xuống, thoạt nhìn thập phần thê thảm.

Lục Hào làm bộ làm tịch kêu vài tiếng: “A! A…”

Tóc ướt dính vào bên môi, cảm thấy ngứa, y giơ tay lên cào gọn ra sau, vừa lúc liếc mắt nhìn thấy Lãnh Hoán Thanh đang nhìn mình.

Y giật mình một cái, mặt đầy thống khổ lại bắt đầu rêи ɾỉ.

Chịu đựng Lôi Hình, màu nước trong hồ dần dần đỏ như lửa, biến thành dung nham nóng bỏng, khí nóng ập vào mặt, làm y không mở được mắt.

Từng trận sét bên trên lại không chút lưu tình đánh lên người y.

Nếu không có bộ giáp này, khẳng định hiện tại y đã da tróc thịt bong.

Trước mắt Lục Hào bỗng nhiên biến thành màu đen, y cố sức lắc đầu, bỗng nhiên phun ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu đau.

Một cổ lạnh lẽo uốn lượn mà bao phủ toàn thân y, môi Lục Hào hơi phát run, cả khuôn mặt đều biến thành màu xanh đen.

Ý thức nửa mông lung nửa thanh tỉnh, thế nhưng mong muốn sống sót khiến y kiên trì tới khi kết thúc hành hình.

Mấy người Vi Tắc Minh toàn bộ tụ lại, nhìn tiểu đệ tử gỡ dây xích từ trên người y xuống, Bùi Nhất Minh vội duỗi tay

đỡ Lục Hào, lôi người ra.

“Sư huynh… Đệ rất khó chịu.”

Lục Hào vô lực dựa vào vai hắn, trong miệng mơ hồ không rõ, Bùi Nhất Minh còn tưởng rằng tiểu gia hỏa này còn đang diễn kịch, nhưng cả người y lạnh lẽo, như bước ra từ hầm băng.

“Miểu Miểu?”

“Khụ…”

Lời còn chưa dứt, bên môi Lục Hào chảy xuống máu tươi, hoàn toàn hôn mê trong lòng hắn.

“Tắc Minh, Tiểu Thất hắn!” Vi Tắc Minh vội vàng tiến lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, hiện trường loạn thành một nồi cháo, Vi Tắc Minh dò xét thân thể y, mày cũng càng nhăn chặt.

Tần Sương đi lên phía trước: “A Ẩm, Thất sư thúc té xỉu!”

Hắn lôi kéo, Úc Ẩm vẫn đứng ở tại chỗ bất động: “Hắn không có việc gì, không cần xem.”

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh thảo luận ríu rít, mỗi người đều mang theo nôn nóng, Lục Hào hôn hôn trầm trầm, không rõ đang ở đâu.

“Tại sao lại như vậy…”

“Không rõ lắm, trước đó hắn vẫn còn rất tốt.”

“Này nên nói như thế nào?”

“Bất luận là dùng phương pháp gì, ta nhất định phải cứu hắn.” Trầm mặc sau một hồi, Bùi Nhất Minh nói ra những lời này.

Trong tay hắn cầm một tờ giấy, mặt trên là thơ tình Lục Hào viết cho Lãnh Hoán Thanh, là hắn nhìn thấy ở trên bàn.

Trước đó Lục Hào còn bảo đảm với hắn sẽ không dây dưa với Lãnh Hoán Thanh nữa, thế mà lại còn trộm giấu thơ, tất nhiên là luyến tiếc, nghĩ đến hôm qua y giả bộ mạnh mẽ không có việc gì, Bùi Nhất Minh cảm thấy ngực khó chịu, đau lòng không thôi.

“A?”

Lục Hào hừ một tiếng: “Cứu ai?”

Mấy người nhanh chóng đứng ở trước giường y, Vi Tắc Minh cong lưng âm thanh ôn nhu quan tâm nói: “Tiểu Thất tỉnh rồi sao?”

Lãnh Hoán Thanh giật giật thân mình, cuối cùng vẫn do dự mà đứng ở phía sau các vị sư huynh.

Lục Hào thề, y trước nay chưa từng thấy Vi Tắc Minh lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy, môi run rẩy: “Đệt, gặp quỷ rồi.”

Y cho rằng mình đang nằm mơ, lại nhắm mắt lại.

Lại bị Vi Tắc Minh vỗ mặt một cái: “Không thể ngủ!”

Lần này Lục Hào hoàn toàn tỉnh táo lại, bụm mặt lên án: “Huynh lại khi dễ ta.”

Biểu tình của mấy người lại lạnh xuống.

“Tiểu Thất, đệ không cần lo lắng, các sư huynh đều sẽ giúp đệ.”

“Đúng, Miểu Miểu, sư huynh sẽ không để đệ…” Bùi Nhất Minh nói được một nửa, âm thanh nghẹn ngào nói không ra.

Lục Hào lúc này mới luống cuống: “Rốt cuộc là làm sao vậy!”

Mới bắt đầu, mọi người đều quái quái.

“Trong khoảng thời gian đệ hôn mê, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Vi Tắc Minh thở dài, ngồi xuống nắm lấy tay y.

“Đệ phải thật bình tĩnh.”

“Thân thể của đệ, không biết vì sao, đã bắt đầu suy yếu.”

“Sinh mệnh…… đang bị ăn mòn.”

Lục Hào cứng lại, cứng ngắc nhìn bọn họ.

Nửa ngày không có phản ứng gì.

Vì sao?

Chính y mới vừa tỉnh dậy, đã phải chết sao?

“…Đệ.”

Mở miệng nói, mới phát hiện giọng nói đau đến nghẹn ngào.

Y cũng sợ chết.

“Đệ còn có thể sống được bao lâu?” tim Lục Hào bang bang nhảy, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến kế hoạch trong mấy tháng tiếp theo.

Xắp xếp tiểu đồ đệ thật tốt, phải chuẩn bị bí pháp nhập môn cho hắn, dứt khoát chuyển cho Bùi Nhất Minh là tốt nhất, hắn là một sư tôn tốt, nhất định xứng với chức sư tôn hơn so với y.

Hoặc là thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi đó, mang theo Úc Ẩm trời nam đất bắc đi ra ngoài du lịch một chút, bồi thường thiếu sót mấy năm nay.

Chính y lúc trước đã từng nói, sẽ làm người nhà của hắn…

Hậu sự của y, Lục Hào cũng nghĩ tới.

Vi Tắc Minh hít sâu một hơi: “Ba…”

Ngữ khí Lục Hào có chút run rẩy: “Ba tháng?”

“Hả?” Vi Tắc Minh sửng sốt.

“Là ba mươi năm, sao đệ có thể tiêu cực như thế.”

Lục Hào: “……”

Y lau mặt một phen, mặt vô biểu tình nằm xuống, còn tưởng rằng sẽ lập tức chết thẳng cẳng.

Đối với một con cá mặn mà nói, vậy là đủ rồi, căn bản y là một người thường, hơn nữa sống ở bên này vài thập niên.

Có thể nói là đã nếm đủ.

Vi Tắc Minh dẫn đầu trở về, nhanh chóng tranh thủ nghiên cứu dược, tạm thời trụ được bệnh tình của Lục Hào.

Lạnh lẽo chợt xuất hiện, Lục Hào nhịn không được rùng mình một cái, trong cổ họng tràn ngập vị sắt, cả người như bị đập nát.

Hiện tại y mới nhận thức rõ, chính mình thật sự bị bệnh.

Mặc kệ ở thế giới nào, y đều không thể sống tốt.

Ho nhẹ hai tiếng, thấy người bên ngoài đi qua lại, nhìn Bùi Nhất Minh: “Sư huynh, bọn họ còn chưa làm xong?”

Bùi Nhất Minh gật đầu, khi hắn vừa tới cũng nghi hoặc, suy nghĩ Lục Hào này lại muốn làm gì, cuối cùng mới biết được, đám người kia là tới sửa chữa phòng ốc cho Úc Ẩm.

Lục Hào giãy giụa ngồi dậy: “Tiểu Ẩm đâu? Hắn đã trở về rồi sao?”

“Ngươi yên tâm, hắn đã trở về.”

Úc Ẩm cùng Tần Sương đứng ở trong sân, ngốc ngốc nhìn một đám người ra ra vào vào phòng hắn, một cơn bực bội tự nảy sinh trong lòng hắn.

Hiện tại Úc Ẩm tình nguyện để Lục Hào mặc kệ không quan tâm hắn, cũng không cần người nọ nhúng tay vào cuộc sống của hắn. Hắn đi đến trước cửa phòng Lục Hào, vừa lúc nghe thấy bên trong đang nói chuyện.

“Bên này ban đêm lạnh, ta muốn sửa lại chỗ ở của Tiểu Ẩm Nhi một chút, nếu chưa tu sửa xong, đệ dẽ tạm thời để hắn tới chỗ đệ ở hai ngày.”

Bùi Nhất Minh nói: “Được, ta giúp đệ gọi hắn tới.”

Vừa quay đầu đã thấy Úc Ẩm đi vào, cúi đầu cự tuyệt: “Sư tôn sư bá, lời các ngươi nói ta đã nghe được, đồ nhi không dám quấy rầy sư tôn, khiến ngài thêm phiền toái.”

Lục Hào nhíu mày: “Nhưng phòng của ngươi, hiện tại không ngủ được.”

Úc Ẩm cứng đờ, không bằng miễn cưỡng ở tạm với Tần Sương.

Hắn đang muốn mở miệng, Lục Hào lại che môi bắt đầu ho, máu từ giữa khe hở ngón tay thẩm thấu ra.

Lại sốt ruột nói chuyện với hắn: “Ta biết ngươi trách ta, nhưng sư tôn thật sự muốn đối tốt với ngươi.”

“Cho ta cơ hội chiếu cố ngươi, có thể không?”

Ánh mắt Bùi Nhất Minh cùng Tả Khâu Song đều không ngừng ám chỉ, khiến hắn phải gật đầu, Lục Hào chỉ nhìn tiểu đồ đệ, không nhìn thấy động tĩnh của hai người bọn họ.

Trong lòng Úc Ẩm nghẹn muốn chết, nhưng ánh mắt của ba người đều mang theo chờ đợi nhìn hắn, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Coi như giúp chưởng môn sư bá.

Hắn gật đầu: “Được.”

Tay Lục Hào nắm chặt góc chăn rốt cuộc cũng buông ra: “Ngoan.”

Hiện tại nỗi lo lắng nhất trong lòng y, chính là tiểu đồ đệ này.

Úc Ẩm nhìn ánh mắt quen thuộc kia của y, hoảng hốt như quay lại về ba năm trước.

Hắn không được tự nhiên quay đầu đi, hối hận chính mình lại dao dộng vì trò diễn của Lục Hào.

Bởi vậy, ánh mắt vừa lúc chạm đến Liên đèn trên bàn.

Nhận thấy được cơ thể tiểu gia hỏa có chút cứng đờ, Lục Hào cũng nhìn qua theo hắn.

Như thế, mấy sư huynh đệ cũng bị dời lực chú ý.

Lãnh Hoán Thanh xấu hổ không thôi, nhớ tới lai lịch của cái đèn kia, mặt đen như đáy nồi.

Lục Hào thống khổ che mặt.

Trong khoảng thời gian này vẫn luôn dưỡng thương, căn bản không nghĩ tới những việc này.

Chính mình trước kia, luôn là đợi khi Lãnh Hoán Thanh nghỉ ngơi, trộm đi vào phòng hắn, còn có ý đồ bò lên giường hắn…

Bất quá, cuối cùng bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Con mẹ nó, quả thực là biếи ŧɦái.

Nếu có người dám làm như vậy với y, y nhất định cũng sẽ giống Lãnh Hoán Thanh, giơ tay chặt đứt cho rồi.

“Ta…” Lục Hào nhìn Lãnh Hoán Thanh, ấp úng.

Bùi Nhất Minh đánh gãy: “Cái đèn kia xác thật rất đẹp, nếu Tiểu Ẩm thích, hôm nào ta cũng sẽ làm cho ngươi một cái.”

Úc Ẩm bất động thanh sắc, hắn sao có thể không biết được tác dụng của nó chứ, trên mặt chỉ làm bộ trong sáng không hiểu, cười nói cảm tạ Bùi Nhất Minh.

Lục Hào lại quyết tâm: “Sư huynh, không cần giúp đệ giữ mặt mũi.”

Dù sao đã không còn.

“Tiểu Bát, từ trước đến nay ta làm sai đủ điều, từ nay về sau, ta tuyệt không tiếp tục dây dưa với ngươi nữa.”

Lãnh Hoán Thanh không hề dao động, thật sự là quá hiểu tính tình của Lục Hào, bằng không cũng sẽ không dây dưa lâu như vậy.

Khẩu khí của y hơi hổn hển: “Đại sư huynh, giúp đệ đem Liên đèn qua đây một chút.”

Mấy người đều nghi hoặc khó hiểu, Bùi Nhất Minh mới đi đến trước giường, y liền nâng tay lên, một chưởng đánh xuống Liên đèn.

Liên đèn nháy mắt vỡ vụn, từng khối rơi trên mặt đất.

Thanh âm kia thanh thúy vô cùng, mấy người khác đều kinh ngạc.

Mày Lãnh Hoán Thanh từ khi bắt đầu đã nhíu chặt không buông, cho tới bây giờ hắn cũng không rõ trong lòng mình có tư vị gì.

Nhẹ nhàng hỗn loạn, khó hiểu, còn có một cảm giác gì đó như có như không, gắt gao quấn quanh ở trong lòng, nhưng hắn không rõ đó là cái gì.

Từ khi bắt đầu tu đạo Vô Tình, trong lòng đã chỉ có đạo của mình.

Ánh mắt Lục Hào chân thành tha thiết nhìn hắn, Lãnh Hoán Thanh nhấp môi dưới: “Ta đã biết, chỉ cần ngươi không còn… Chúng ta vẫn sẽ là sư huynh đệ thân nhất.”

Lục Hào như gỡ xuống gánh nặng, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Tỉnh lại đến bây giờ, vấn đề của tiểu đồ đệ cùng nam chủ, đều đã giải quyết, y đã hoàn toàn không còn gánh nặng.

Đợi mọi người đều rời khỏi, Lục Hào sửa soạn, chống thân xuống giường, thấy Úc Ẩm một mình ngồi ở trên cửa lớn Thạch Đôn Điện, bóng dáng lộ ra chút ưu sầu mà chút tuổi này không nên có.

Hai chân nhỏ không chạm đất, ở giữa không trung hơi hơi loạng choạng, chán chết nhìn về phương xa, hai mắt nhìn vào khoảng không, không biết nghĩ gì.

“Làm sao vậy?”

Lục Hào ngồi vào cạnh hắn, Úc Ẩm mới phát hiện, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn người bên cạnh, ngữ khí lại bình tĩnh không gợn sóng: “Sao sư tôn lại ra đây.”

Lục Hào cảm thấy cổ quái, Úc Ẩm tuy rằng nhiều lần gọi sư tôn, nhưng y nhìn lại tổng thể vẫn có thể cảm nhận được một cổ lạnh lẽo mạc danh.