Chương 9

Phó Nặc Nặc dường như đã lấy được chút dũng khí từ giọng nói ấy, cuối cùng cũng thò cả đầu ra khỏi chăn, hít thở được không khí trong lành. Cậu bé dùng giọng nói ngây thơ hỏi: "Cột thu lôi là gì vậy ạ?"

Thẩm Mộ dùng lời lẽ đơn giản để trẻ con có thể hiểu mà trả lời: "Là thứ có thể bảo vệ con không bị sấm sét làm hại đấy."

Đôi mắt của Phó Nặc Nặc sáng rực lên: "Vậy cột thu lôi thật là lợi hại."

Thẩm Mộ mỉm cười đáp: "Đúng vậy."

Sau khi trò chuyện với Phó Nặc Nặc vài câu, Thẩm Mộ nói: "Vậy bây giờ con không sợ nữa phải không? Bố về phòng của mình đây."

Nghe đến đây, Phó Nặc Nặc có vẻ hơi lo lắng. Dù đã biết về cột thu lôi, nhưng cậu bé vẫn còn nhỏ, bản năng vẫn sợ tiếng sấm. Vì vậy, khi nghe Thẩm Mộ nói sẽ rời đi, cậu bé hơi hoảng.

Thẩm Mộ thấy Phó Nặc Nặc không nói gì, cảm thấy hơi lạ: "Ừm? Sao vậy?"

Phó Nặc Nặc chớp đôi mắt to tròn của mình, rồi bất ngờ kéo chăn ra, vỗ nhẹ lên giường mình, không biết vì sao lại khen ngợi giường của mình: "Giường của con ngủ rất thoải mái."

Ban đầu, Thẩm Mộ vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của trẻ con, nên nhướng mày hỏi: "Ừm? Rồi sao?"

Phó Nặc Nặc sợ Thẩm Mộ không tin, liền dùng đôi tay mũm mĩm của mình ấn lên chiếc đệm mềm mại: "Thật mà, bố xem, mềm lắm đấy."

Nói xong, cậu bé nhìn Thẩm Mộ với ánh mắt đầy mong đợi và hồi hộp.

Lúc này, Thẩm Mộ cũng bắt đầu hiểu ra ý của Phó Nặc Nặc. Thì ra cậu nhóc đang mời anh ngủ cùng? Cách này thật sự rất thú vị.

Thẩm Mộ không kìm được bật cười, rồi cố ý trêu đùa: "Giường của con mềm hay không thì liên quan gì đến bố chứ?"

Phó Nặc Nặc nghe vậy, có chút sốt ruột, liền đứng bật dậy, rồi giơ tay lên so sánh: "Hơn nữa, giường của con còn rất rộng, có thể ngủ hai người lận!"

Nói xong, cậu bé lại nhìn Thẩm Mộ bằng đôi mắt trong veo, niềm hy vọng như sắp tràn ra ngoài. Thật sự đáng yêu đến mức không thể chê vào đâu được.

Thẩm Mộ không trêu chọc cậu bé nữa, cuối cùng cũng đồng ý: "Con muốn bố ngủ cùng à?"

Đôi mắt của Phó Nặc Nặc lập tức sáng lên. Cậu bé và bố nhỏ không thân thiết lắm, cậu sợ bố nhỏ sẽ không đồng ý. Nhưng, hôm nay bố nhỏ thật sự rất khác biệt, có lẽ… sẽ đồng ý với cậu bé chăng?

Phó Nặc Nặc thận trọng hỏi: "Có được không?"

Cũng may Thẩm Mộ đồng ý: “Được, tối nay chúng ta ngủ chung đi.”