Chương 11: Tà ám

Sóc Phong Nhai.

Trên đỉnh núi có một mảnh đất trống, nhìn từ xa chỉ thấy trùng trùng điệp điệp lá đỏ, nhưng chỉ có một cây cao lớn đứng sừng sững ở giữa, lá cây đỏ thắm rợp trời xen vào là những đóa hoa kim hoàng, xa xa nhìn lại, phảng phất như có vô số Kim Linh treo trên ngọn cây.

Gió nhẹ thổi qua, Kim Linh lay động, Thẩm Thù leo lên cành cây khô, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào một đóa hoa Kim Linh nở rộ trên ngọn cây cao nhất.

Hắn duỗi tay về phía trước, đầu ngón tay vừa mới chạm được đóa hoa Kim Linh kia, thì bỗng nhiên có một đạo kiếm khí gào thét bay đến.

Đồng tử Thẩm Thù hơi co lại, nhanh chóng hái hoa xuống, trốn về sau, mà cùng lúc đó, thân cây trước mặt hắn đã bị kiếm khí chặt đứt.

—— nếu chậm một bước, tay hắn sẽ bị chặt ngang.

Không đợi hắn tự hỏi, kiếm khí bắt đầu liên tiếp đánh úp không ngừng, đánh vào bên chân hắn, giống mèo vờn chuột mà bức hắn không ngừng lui về phía sau.

Thân cây không chịu nổi lay động kịch liệt, phát ra tiếng “rắt” rồi đứt gãy.

Thẩm Thù nháy mắt mượn lực nhảy đến một chỗ khác trên thân cây.

Thân cây ầm ầm rơi xuống đất, hắn chưa đứng yên, lại có một đạo kiếm khí đánh vào bên chân hắn, hắn chỉ có thể mượn lực mà nhảy sang mấy nhánh cây khác, nhìn qua có chút chật vật.

Phía dưới truyền đến tiếng cười vang của mấy đệ tử.

“Viên sư huynh, ngươi nhìn bộ dáng chạy tán loạn trên cây của tên tiểu xúc sinh này xem, không khác gì con khỉ?”

Thanh niên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là con chó mà sư phụ mang về mà thôi.”

Đệ tử bên cạnh vội vàng phụ họa nói: “Viên sư huynh nói rất đúng, tên súc sinh này không phải là một con chó không có lương tâm sao, Lưu chấp sự mới vừa giao việc, nó liền chạy không thấy bóng dáng, làm hại chúng ta phải đi tìm. Nếu không phải Nhiễm sư huynh phát hiện nó đang ở đây, cũng không biết phải tìm bao lâu nữa.”

Nhắc tới Lưu chấp sự, sắt mặt Viên sư huynh trở nên vô cùng khó coi, nhìn lên cây lạnh giọng gọi: “Thẩm Thù, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, chó thì nên thành thành thật thật bò trên mặt đất thôi, nếu ngươi còn không xuống đây, chờ lát nữa bị chặt đứt chân tay, về sau ngay cả cơ hội làm chó cũng không có.”

Đệ tử bên cạnh nhìn mặt đoán ý, cũng bắt đầu dùng kiếm khí công kích Thẩm Thù.

Nơi đặt chân trên cây vốn không nhiều lắm, kiếm khí dày đặc công kích, động tác né tránh của Thẩm Thù càng thêm gian nan.

Hắn tránh rồi lại tránh mấy đạo kiếm khí hung hiểm, nhưng lưng lại bị một đạo kiếm khí đánh trúng, phun ra một búng máu, rơi từ cây Kim Linh cao mấy trượng xuống đất.

Trên mặt đất có một lớp lá đỏ thật dày, dù vậy, cơ thể tiếp xúc với mặt đất cũng vang lên một tiếng trầm trọng.

Đau nhức từ khắp người truyền đến, Thẩm Thù chỉ nhíu nhíu mày, sờ đóa hoa Kim Linh trong lòng ngực.

Giống như đã bị nát rồi, đợi lát nữa…… Có lẽ nên hái thêm một đóa. Hắn nghĩ.

Mấy tên đệ tử nhanh chóng vây quanh hắn.

Cầm đầu là Viên Vịnh Chi.

Diện mạo Viên Vịnh Chi anh tuấn, mặt mày lại thập phần khắc nghiệt, thanh âm lạnh băng trào phúng, “Chó lại leo cây này, Thẩm Thù, ngươi làm ta thật mở rộng tầm mắt.”

Thẩm Thù không nói lời nào.

“Ta nghe Nhiễm An nói, đã nhiều ngày nay ngươi không đến lò dược, thuốc mới của Từ Trạch phải được ngươi thử trước, nhưng lại không thấy ngươi đâu, sao thế nhỉ?”

Thẩm Thù chậm rãi dùng khuỷu tay chống thân thể, vẫn trầm mặc như cũ.

Viên Vịnh Chi thấy bộ dạng hắn liền nộ tâm, đá một chân thật mạnh vào người Thẩm Thù, mắng: “Đừng làm người câm ở trước mặt ta, ngươi cho rằng làm như vậy sẽ tránh bị phạt sao? Thẩm Thù, sư phụ ta đưa ngươi từ hoang sơn dã lĩnh về đây, là muốn ngươi báo ân, ngươi không biết ơn nghĩa cũng thôi đi, còn dám lười biếng bỏ trốn? A, Nhiễm An nói không sai, quả nhiên nên dùng xích buộc ngươi lại như trước, nuôi như chó, như vậy ngươi mới nhớ được.”

Không biết ơn nghĩa.

Mí mắt Thẩm Thù chậm rãi hạ xuống, cúi đầu nhìn hoa Kim Linh trong tay.

Quả nhiên đã bị nghiền nát.

Thấy bộ dáng hắn vẫn không chút nào để ý tới mình, sắt mặt Viên Vịnh Chi càng thêm âm trầm.

Gã chú ý tới nắm hoa trong tay Thẩm Thù, cười nhạo một tiếng, “Thẩm Thù, ta tự hỏi sao ngươi lại trộm ra ngoài…… Ra là động dục, vội vã ra ngoài tìm con cɧó ©áϊ khác giao phối đúng không? Còn biết hái hoa lấy lòng đối phương, còn có vài phần thông minh.”

“…… Câm miệng.” Thẩm Thù bỗng nhiên mở miệng.

Thanh âm hắn khàn khàn lạnh băng, cặp mắt hẹp dài âm lệ nâng lên, con ngươi đen nhánh.

Viên Vịnh Chi bị hắn bỗng nhiên mở miệng làm kinh ngạc một chút —— nhớ đến ba năm trước, lúc tiểu súc sinh này được sư phụ Lưu Khánh mang về tông môn, gã chưa từng nói chuyện với hắn. Nếu không phải ngày thường bị quất roi trách phạt, hoặc là lúc thử thuốc ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rên, gã thiếu chút nữa cho rằng con tiểu súc sinh này thật ra là người câm.

Đôi con ngươi đen nhánh kia có chút bất thường.

Viên Vịnh Chi nhớ rõ chuyện Lưu Khánh từng nói với bọn họ, hơn nữa trong mấy năm gần đây phát sinh đủ loại chuyện quỷ dị, trong lòng nảy ra một chút hàn ý, khinh miệt trong lòng tiêu tan, theo bản năng chém kiếm về hướng Thẩm Thù.

Thẩm Thù lại xoay người nhảy lên, tránh đi mũi kiếm của gã, thân hình quỷ mị chạy trốn khỏi mấy đệ tử đang vây quanh. Một mảnh dao từ lòng bàn tay Thẩm Thù lặng yên không tiếng động bay ra, trong nháy mắt xẹt qua mu bàn tay Viên Vịnh Chi.

“A ——!”

Viên Vịnh Chi kêu đau, trên mu bàn tay trào ra máu tươi.

Mảnh dao gập ghềnh lưỡi cưa, miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng lại xé rách da thịt ra hai bên, nhìn rất dữ tợn.

Đệ tử bên cạnh kinh hô: “Viên sư huynh!”

Khuôn mặt Viên Vịnh Chi đau đến vặn vẹo, “Còn thất thần làm gì, mau bắt lấy nó!”

Thẩm Thù vụt ra khỏi đám người, nhưng chưa chạy trốn.

Lưỡi dao cứa ra máu trên mu bàn tay Viên Vinh Chi, hắn ngửi được huyết tinh, ánh mắt càng lúc càng sâu, hiện ra một loại tối tăm cùng thô bạo khó có thể khắc chế.

Mọi người bắt đầu vây công Thẩm Thù, nhưng mà thân pháp Thẩm Thù thật sự quỷ mị, mà mặt đất lại trống trải hơn trên cây rất nhiều, kiếm khí dày đặc thế nhưng lại không đánh trúng hắn, ngược lại có hai ba đệ tử kêu la thảm thiết, bị lưỡi dao trong tay Thẩm Thù làm bị thương.

Bên trong loạn chiến, Viên Vịnh Chi thậm chí khó có thể thấy rõ thân hình Thẩm Thù, chỉ cảm thấy một ánh mắt hung ác nham hiểm khóa gã lại.

Gã thở hổn hển, trên lưng kéo dài một tia lạnh lẽo.

“Thẩm Thù, quả nhiên ngươi vẫn luôn che giấu thực lực ——” ánh mắt gã tràn đầy kiêng kị, “Mau nói ta biết, nửa năm trước Tằng sư huynh bị tâm ma mê hoặc nhảy xuống huyền nhai, hai tháng trước Lâm sư huynh luyện công tâm mạch bị vỡ nát, còn có ba ngày trước sư phó tẩu hỏa nhập ma đánh mất thần chí, có phải có liên quan tới ngươi không?”

Thẩm Thù tránh thoát một đạo kiếm khí, nghe vậy nghiêng đầu, “Là chính họ…… Đạo tâm không xong, luyện công sai lầm, tẩu hỏa nhập ma, có….. quan hệ gì tới ta?”

Viên Vịnh Chi nhìn đồng tử đen nhánh của hắn, bên trong tựa hồ không có gì cả, rồi lại phảng phất như ngưng tụ hắc ám từ khắp thế gian, bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

“Sư phụ nói không sai, ngươi quả thật là tà ám ——” Sắt mặt Viên Vịnh Chi vặn vẹo nói với mấy người chung quanh, “Gϊếŧ nó cho ta!”

“Viên sư huynh, tông môn có dạy, không cho phép đệ tử tàn sát lẫn nhau, người vi phạm sẽ lập tức bị trục xuất khỏi tông môn!” Bên cạnh có đệ tử vội vàng mở miệng khuyên, lại nhỏ giọng nói bên tai Viên Vịnh Chi, “Cho nên nếu muốn gϊếŧ, cũng không thể gϊếŧ ở đây, tìm một nơi bí ẩn, giống như bí cảnh lần trước……”

Viên Vịnh Chi hít sâu hai hơi, nỗi lòng mới dần vững lại, lại nhìn thấy cái bóng dưới chân Thẩm Thù quỷ dị mà vặn vẹo một chút, nhanh đến mức tựa như là ảo giác của gã.

Rất nhanh sau đó, gã cảm giác được một trận ác niệm âm hàn thâm thúy quấn quanh người gã, mồ hôi lạnh trào ra từ thái dương.

Viên Vịnh Chi nuốt một ngụm nước miếng, nắm chặt trường kiếm trong tay, lại thấy hoa mắt, thân ảnh quỷ mị xẹt qua, lại có thêm một vết thương xuất hiện trên mu bàn tay gã, giống hệt như vết thương trước đó, miệng vết thương cũ bị xé rách, trường kiếm rơi xuống đất.

Gã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bỗng nhiên kinh hoàng phát giác ra, không chỉ gã muốn gϊếŧ Thẩm Thù, Thẩm Thù cũng muốn gϊếŧ gã!

Tên súc sinh này……!

Thần trí căng chặt, gã bỗng nhiên nhớ tới lúc Lưu Khánh mang Thẩm Thù về đã nói ——

“Tên nghiệt súc này là tà ám thiên địa bất dung, năm đó được vi sư cứu ở Thương Sơn, còn rất không ngoan, suốt ngày muốn phản kháng.”

“Bất quá, hiện tại nghiệt súc này đã sớm bị vi sư thuần phục thành chó. Các ngươi là đồ nhi của ta, cứ sai sử hắn. Thể chất nó khác với thường nhân, dù thế nào cũng không chết được, dùng rất tốt.”

Thời điểm Lưu Khánh nói chuyện, trong tay chuyển động một viên châu u lục sắc.

Viên châu kia——

Từ lúc Lưu Khánh tẩu hỏa nhập ma, tài sản trên người đối phương đều bị gã trộm hết.

Viên Vịnh Chi không rảnh nhặt lại kiếm, chỉ cuống quít dùng linh thức tìm kiếm bên trong túi trữ vật, lấy viên châu kia ra.

Khi chạm đến viên châu, đồng tử Thẩm Thù chợt co chặt, giống như có mũi tên rời dây cung xẹt tới, Viên Vịnh Chi hô to: “Ngăn nó lại!”

Mấy tên đệ tử cuống quít tiến lên, nhưng chỉ cảm thấy một trận gió âm lãnh thổi qua, thấy bóng người Thẩm Thù đã mất tăm.

Có cái gì đó trơn trượt lạnh băng quấn lên mắt cá chân Viên Vịnh Chi.

Hai chân Viên Vịnh Chi mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ lạnh lẽo đó tiếp cận mình.

Đó rõ ràng không phải kiếm, chỉ là lưỡi dao cùn đầy máu.

Nhưng so với kiếm lại càng nhanh, càng trí mạng.

Sinh tử chỉ trong chớp mắt, lưỡi dao kia dừng trước mặt gã.

Viên Vịnh Chi quỳ trên mặt đất run như cầy sấy.

Thẩm Thù lại bất động.

—— không phải không động, mà là hắn…… Không thể động.

Viên Vịnh Chi tìm được đường sống trong chỗ chết, mồ hôi lạnh đầy đầu, chỗ hạ thể thậm chí có chút ướŧ áŧ.

Gã gắt gao nắm viên châu trong tay, không dám thả lỏng dù chỉ một chút, linh thức cảm ứng được viên châu, sau một lúc lâu, mới biết được cách dùng của thứ này.

Sợ hãi đối với tà vật đột nhiên biến mất, thay vào đó là một trận mừng như điên.

Viên Vịnh Chi chậm rãi đứng lên từ mặt đất, thở hổn hển, đá một chân vào đầu gối Thẩm Thù.

Thẩm Thù quỳ rạp xuống đất, cả người bỗng nhiên run rẩy, phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ đến cực điểm.

Trước kia, vô luận là chịu phạt quất roi hay là thử độc dược, hắn chưa bao giờ phát ra âm thanh thống khổ như vậy.

Thợ săn và con mồi lần nữa đổi vị trí, trên mặt Viên Vịnh Chi không nhịn được lộ ra một nụ cười khoái ý vặn vẹo.

“Thẩm Thù, trách không được sư phụ nói ngươi có thể dùng như chó, thì ra ngươi là……”

Đôi mắt gã híp lại, không nói thêm gì nữa.

“Đưa nó về phòng dược.” Viên Vịnh Chi phân phó đệ tử chung quanh.

Đệ tử chung quanh sớm đã bị biến cố phát sinh liên tục làm kinh ngạc đến ngây người, lúc này mới bừng tỉnh lại, vội ba chân bốn cẳng nâng Thẩm Thù lên.

Trong lúc hỗn loạn, có một cành hoa Kim Linh rơi trên mặt đất.

Không ai để ý.

——

Tà dương như máu. Diệp Vân Lan khép lại quyển sách trong tay, không nhìn cửa sổ nữa.

Nắng chiều màu cam hồng ánh vào khuôn mặt tái nhợt của y, hàng mi dài chứa u quang nhàn nhạt.

Y trầm mặc một lúc lâu, sau đó cầm lấy Khuyết Ảnh Kiếm trên bàn, ra khỏi cửa.