Chương 13: Sư tôn-2

Người của Chấp Pháp Đường rất nhanh đã đến.

Hạ Lan Trạch đưa mấy chục đệ tử Chấp Pháp Đường đạp cửa phòng dược, rồi sau đó căn cứ vào phương hướng mà Diệp Vân Lan chỉ dẫn, đi vào sơn cốc bị lõm trên vách núi.

Sắc mặt hắn cực kì lạnh lẽo, lòng tràn đầy lo lắng cùng áp lực nhưng khi nhìn đến vết máu trên người Diệp Vân Lan, hắn vẫn không nhịn được mà thay đổi sắc mặt. Sau khi hạ lệnh cho đệ tử Chấp Pháp Đường trói Viên Vịnh Chi và Từ Trạch lại, liền bước nhanh đến bên người Diệp Vân Lan.

“Sư đệ, ngươi bị thương?” Hạ Lan Trạch hỏi.

“Người bị thương không phải ta.” Diệp Vân Lan lắc đầu, nghiêng người, để Hạ Lan Trạch thấy rõ thiếu niên vì mất máu mà tái nhợt trong lòng ngực, “Là hắn. Đại sư huynh có đan dược chữa thương không?”

Hạ Lan Trạch nhíu mày, ngồi xổm xuống, lấy đan dược muốn đút vào miệng Thẩm Thù, lại bị bàn tay thon dài chặn lại.

Hắn nhìn Diệp Vân Lan nhận đan dược, cẩn thận đút vào trong miệng thiếu niên, đầu ngón tay dính ánh nước nhàn nhạt cũng không thèm để ý, nhịn không được hỏi: “Hắn là ai?”

“Hắn gọi là Thẩm Thù, cũng là đệ tử phòng dược. Lúc trước ở bí cảnh, ta từng cứu hắn một mạng.”

Hạ Lan Trạch: “Hắn chính là tên đệ tử mà ngươi cứu để rồi bị trọng thương?”

Diệp Vân Lan cúi đầu quan sát tình hình vết thương của Thẩm Thù, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”

Hạ Lan Trạch nhìn Thẩm Thù tức khắc có chút không thuận mắt.

Lúc trước hại Diệp sư đệ bị thần hỏa làm trọng thương chính là hắn, bây giờ làm Diệp sư đệ lâm vào hiểm cảnh ở phòng dược cũng là hắn.

Diệp sư đệ còn thân mật bảo hộ người trong lòng ngực như vậy……

Sắc mặt hắn biến huyễn, bỗng nhiên nói: “Diệp sư đệ, ngươi nói phòng dược có người cấu kết Ma môn, dùng người sống luyện chế Ma Khôi, người bị luyện chế thành Ma Khôi, là ai?”

Việc này cũng rất khó giấu giếm, Diệp Vân Lan nói: “Là Thẩm Thù.”

Hạ Lan Trạch đã đoán được vài phần, giờ phút này cũng nhíu mày thật sâu, không nhịn được mà nói: “Ma Khôi trời sinh thích gϊếŧ chóc, không có người khống chế, khó có thể ức chế bản tính, thân thể sư đệ suy yếu, đừng dựa vào hắn gần như vậy……”

“Thẩm Thù là người.” Diệp Vân Lan ngắt lời, “Thuật luyện chế Ma Khôi trên người hắn cũng chưa hoàn thành, có phương pháp nghịch chuyển.”

“Ý của sư đệ, là muốn bảo hộ hắn chu toàn? Nhưng mà, Ma Khôi dù sao cũng là vật tà ác hung lệ, mặc dù chỉ là bán thành phẩm, chỉ sợ các trưởng lão sẽ không đồng ý.” Hạ Lan Trạch nói.

“Đại sư huynh,” Thanh âm Diệp Vân Lan lạnh lùng, “Thẩm Thù chỉ là người vô tội chịu khổ, bị luyện chế thành Ma Khôi không phải lỗi của hắn.”

“Chấp sự phòng dược Lưu Khánh, lúc ở Dược phong nội môn, cũng đã phạm phải tội lấy người sống luyện dược, nhưng chỉ bị đuổi đến ngoại môn. Đệ tử phòng dược Viên Vịnh Chi và Từ Trạch, một người lạm dụng tư hình với Thẩm Thù, một người bức bách Thẩm Thù thử dược không thành, thì muốn quay ra gϊếŧ hại hắn. So sánh với những tên bại hoại này, Thẩm Thù có gì sai?”

Từ trước đến nay, Diệp Vân Lan đối nhân xử thế luôn rất đạm mạc, khó nói được một đoạn dài như vậy.

Hạ Lan Trạch nhất thời trầm mặc.

Cách đó không xa, nơi các đệ tử Chấp Pháp Đường tụ tập lại, bỗng nhiên truyền đến tiếng Viên Vịnh Chi biện giải: “Ta không có làm gì cả! Tất cả đều là do Lưu Khánh tự mình làm! Ta không biết gì cả!”

Từ Trạch cũng chậm rãi tỉnh táo, phát giác trên người mình đã nhiều hơn hai tội danh “Thử thuốc trên người sống”, “Mưu hại đồng môn”, sắc mặt trắng bệch, vội gấp giọng biện giải: “Ta không có gϊếŧ hại đồng môn! Là Viên sư huynh dùng hình với Thẩm sư đệ, ta thấy Thẩm sư đệ bị thương, liền muốn cho hắn uống thuốc trị thương, chưa từng cưỡng ép Thẩm sư đệ thử thuốc cho ta. Hơn nữa, ta tuyệt đối không muốn lấy mạng hắn, rõ ràng là hắn tự đâm kiếm vào bản thân ——”

Hắn bỗng nhiên ngừng lại, những lời này nói ra thì chính hắn cũng không tin, làm sao có thể khiến người khác tin tưởng, súc sinh Thẩm Thù kia, xác thật đã ở ngay trước mặt hắn, cầm kiếm của hắn, tự đâm bản thân?

Còn đâm đến thật tàn nhẫn, phảng phất như hoàn toàn không biết đau đớn là gì.

Từ Trạch vừa nhớ tới cảnh tượng kia, liền sởn tóc gáy.

“Từ Trạch đâm kiếm muốn lấy mạng Thẩm Thù, là ta tận mắt nhìn thấy.” Diệp Vân Lan bỗng nhiên nói.

Hạ Lan Trạch tất nhiên là tin y.

Hắn hơi hài lòng khi bầu không khí cứng ngắt giữa cả hai đã bị đánh tan, nhanh chóng đứng lên, đề cao thanh âm phân phó đệ tử Chấp Pháp Đường, “Đưa cả hai trở về, nhốt vào thủy lao, chờ Chấp Pháp Đường thẩm phán.”

Mặt Viên Vịnh Chi và Từ Trạch tức khắc không còn chút máu.

Mà Diệp Vân Lan chỉ cảm thấy lời này rất quen thuộc.

…… Kiếp trước sau khi y bị vu hãm, Hạ Lan Trạch cũng lạnh lùng như thế này, phân phó người nhốt y vào thủy lao, chờ đợi thẩm phán.

Thủy lao là nơi giam giữ người phạm phải trọng tội chờ đợi phán quyết ở Thiên Tông.

Bên trong là nước lạnh thấu xương, y bị phong bế linh lực, bị nhốt mấy ngày thì thần trí đã rã rời hơn phân nửa. Lúc sau lại bị định tội chịu hình, phế bỏ đan điền, những đệ tử đang phẫn nộ kia kéo y xuống trường giai, để y phơi thây dưới ánh nắng chói chang.

Dung Nhiễm dùng đao phát tiết trên mặt y, lông mi y bị máu bao trùm, không thấy rõ con đường phía trước, chỉ có thể bò từng chút trên mặt đất.

Y đã đến tuyệt cảnh, vốn tưởng rằng bản thân sẽ chết ở nơi đó.

Chết ở bên ngoài tông môn mà mình đã sống hơn hai mươi lăm năm.

Không người để ý. Lặng yên không tiếng động mà chết đi.

Nhưng thời điểm y đang bò tới trước, trong lúc lơ đãng bắt được vạt áo của một người.

Vạt áo kia rất mềm mại.

Năm ngón tay y run rẩy nắm chặt, “Cứu…… Ta……”

Bước chân người nọ dừng một chút, ngồi xổm xuống.

Một đôi tay thon dài hữu lực ôm y lên từ mặt đất.

“Thật đáng thương.” Một thanh âm trầm thấp của nam nhân phất bên tai, rất dễ nghe, “Đã bị thương thành dáng vẻ này, ngươi còn muốn sống sao?”

Hơi thở y mong manh nói: “…… Muốn.”

“Nếu ta cứu ngươi, ngươi có thể làm gì để báo đáp cho ta?” Nam nhân kia nói.

“Cái gì…… Cũng có thể……”

Nam nhân kia bỗng nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên, “Đùa ngươi thôi. Ta cũng không cần báo đáp. Bất quá ngươi phải nhớ cho kỹ, tên người đã cứu ngươi, gọi là ——”

…… Trần Vi Viễn.

Diệp Vân Lan nhắm mắt, kiệt lực ném cái tên này ra sau đầu.

Y cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng ngực.

Đan dược của Hạ Lan Trạch thập phần hữu hiệu, miệng vết thương trên người Thẩm Thù đã không còn chảy máu, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Chuyện cũ đều đã qua.

Sống lại một đời, y đối với những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai của mình, đều chiếu theo dự liệu của y rồi bình tĩnh mà trải qua. Y sẽ không có bất kì mối quan hệ nào với bất cứ người nào nữa.

Thẩm Thù là ngoại lệ.

Nhưng đây là ngoại lệ duy nhất.

Hạ Lan Trạch phái người mở cửa phòng giam Lưu Khánh ra, Lưu Khánh thần sắc điên cuồng vọt ra, bị Hạ Lan Trạch cùng các đệ tử Chấp Pháp Đường khác lập trận vây bắt.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vân Lan nhìn thấy chân dung của Lưu Khánh, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, trong lòng không một gợn sóng.

Y cúi đầu, lòng bàn tay chọt nhẹ lên má Thẩm Thù.

Gương mặt nhu nhu nộn nộn, làm lòng y cũng có một tia mềm mại, không khỏi nhẹ giọng nói.

“Mau khỏe mà dậy thôi.”

——

Chuyện của Lưu Khánh đã nhấc lên sóng to gió lớn ở tông môn.

Tự tiện dùng người sống luyện dược, cấu kết Ma môn, đã phạm vào đại kỵ ở tông môn, tất cả đệ tử phòng dược đều không thể thoát tội, hành vi phạm tội nhẹ thì trực tiếp trục xuất tông môn, nặng thì như Viên Vịnh Chi và Từ Trạch, trước khi trục xuất khỏi tông môn còn bị phế bỏ căn cốt tu vi, lột bỏ pháp khí phòng thân.

Chỉ có chuyện xử phạt Lưu Khánh lại chậm chạp không quyết.

“Có vài trưởng lão nội môn muốn bảo hộ Lưu Khánh,” Khi Hạ Lan Trạch tới nhà trúc thăm y, đã nói, “Tuy rằng nói lý do là Lưu Khánh tẩu hỏa nhập ma đánh mất thần chí, tùy tiện trục xuất tông môn cũng không ổn, kỳ thật là vì Lưu Khánh luyện chế “Hồi mệnh đan”, không biết đã để ở đâu, một ngày chưa tìm được, thì những trưởng lão đó đều không muốn trục xuất Lưu Khánh.”

“Chuyện Ma Khôi, ta thay ngươi giấu hết đi.” Hạ Lan Trạch nói, “Chúng ta tìm được chứng cứ Lưu Khánh nghiên cứu tà thuật Ma môn, chứng thực đã có tâm phản bội tông môn tiên đạo, việc này không thể giấu. Còn những chuyện khác, chúng ta…… cũng không biết.”

Diệp Vân Lan trầm mặc một lát, nói: “Đa tạ.”

“Không cần nói cảm ơn.” Hạ Lan Trạch nói, “Ta biết sư đệ không thích ầm ĩ phiền toái, cho nên có một số việc, vẫn là miễn được thì miễn. Hơn nữa theo ta được biết, trong nội môn có vị trưởng lão, thèm khát phương pháp luyện chế Ma Khôi của Luyện Hồn Tông từ lâu, vẫn luôn muốn luyện chế ra Linh Khôi thuộc về tiên môn, nếu việc của Thẩm Thù bại lộ, chỉ sợ ta cũng không bảo vệ được hắn. Nhưng phương pháp luyện chế người sống, vô luận là cách nói nào, đều là tội nghiệt, ta…… Kỳ thật cũng không hy vọng người vô tội chịu khổ.”

Câu này như đáp lại lời công kích mà trước đó Diệp Vân Lan nói với hắn.

Diệp Vân Lan: “Làm phiền sư huynh.”

Sắt mặt Hạ Lan Trạch hơi dịu xuống một ít, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt Diệp Vân Lan, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, không mời ta vào uống ly trà sao?”

Đối phương mới vừa giúp y một đại ân, Diệp Vân Lan không tiện cự tuyệt, liền nói: “Sư huynh mời vào.”

Chuông gió phát ra tiếng vang thanh thúy.

Vòng qua bình phong bằng trúc, hai người ngồi trên bàn đặt giữa sàn nhà.

Diệp Vân Lan giơ tay pha trà.

Thời điểm y pha trà, mặt mày hơi buông xuống, không nói gì cả, hơi khói bốc lên bao phủ dung nhan ngưng sương đôi tuyết của y, hiện ra một chút nhu hòa.

Hạ Lan Trạch nhìn y, bỗng nhiên cảm giác năm tháng an yên.

Hắn sinh ra đã ham thích kiếm đạo, trong mắt không chấp nhận nửa hạt cát, thừa hưởng đạo lí cường giả vi tôn.

Ở trong lòng hắn, chỉ có tu hành tuyệt đỉnh, mới có thể đủ khoái ý cả đời.

Nhưng giờ phút này, hắn ngồi đối diện Diệp Vân Lan, lại bỗng nhiên cảm thấy, nếu cuộc đời này có thể nắm tay đối phương làm bạn, như vậy thì dù là thoái ẩn, làm một phàm nhân, sống chỉ trăm năm, cũng coi như viên mãn.

Hắn nhận chén trà Diệp Vân Lan đưa qua, uống một ngụm, chỉ cảm thấy trà vào hơi đắng, dư vị sau đó hãy còn chua nhẹ.

Mà khi uống trà, trong đầu hắn hiện lên cổ tay trắng nõn của Diệp Vân Lan khi pha trà.

Nhịn không được khen một tiếng, “Trà ngon.”

Diệp Vân Lan: “Sư huynh quá khen. Đây chỉ là trà ngân châm Quân Sơn bình thường, không phải linh trà tốt nhất gì cả.”

Hạ Lan Trạch cười nhẹ nói: “Chỉ cần do sư đệ tự pha, đều là trà ngon.”

Diệp Vân Lan trầm mặc.

Chờ Hạ Lan Trạch rời đi, cũng đã qua ba chung trà, làm Diệp Vân Lan không khỏi nghi ngờ kiếp trước của người này là một lu trà.

Tiễn Hạ Lan Trạch xong thì y xoay người trở về, đã thấy Thẩm Thù lẳng lặng đứng ở cửa phòng ngủ, đứng đấy nhìn chằm chằm y.

Đối phương đã không còn mặc bộ quần áo cũ nát trước kia nữa, giờ phút này đã khoác lên bộ trang phục thời niên thiếu của y.

Thiếu niên tóc hơi rũ xuống, một thân bạch y, thân hình gầy ốm đĩnh bạt tương tự như y thời niên thiếu, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Đặc biệt là đôi mắt hẹp dài lúc vọng đến y, nhắc người ta nhớ đến ánh mắt của sói hoang cùng chim ưng, có cảm giác dã tính khó thuần.

Thẩm Thù hẳn là thích hợp với hắc y hơn. Diệp Vân Lan nghĩ.

Y đi qua, thấy Thẩm Thù đang trông mong nhìn y. “Sao vậy?”

“Tiên quân, thương thế ta đã khỏi.” Thẩm Thù nói.

Diệp Vân Lan hơi dừng bước chân, nhớ tới trước đó đã đáp ứng chuyện kia với Thẩm Thù.

Y nhìn sắt mặt Thẩm Thù, xác thật là tốt hơn so với mấy ngày trước, liền nói: “Ngươi giúp ta rót một ly trà đến đây.”

Ánh mắt Thẩm Thù sáng lên, theo lời mà làm.

Diệp Vân Lan đi vào thư phòng, lấy xuống một thanh kiếm gỗ được chước đến tinh tế từ trên kệ xuống.

Y dừng ánh mắt trên chữ “Thù” kia một lát, lấy đao, khắc bên cạnh một hàng chữ nhỏ.

“Tặng đồ đệ.”

Mới vừa khắc xong, Thẩm Thù đã hai tay bưng trà bước vào.

Hắn không do dự, trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Vân Lan rồi quỳ xuống, kính trà, “Thỉnh tiên quân thu ta làm đồ đệ.”

Lời này nói ra cực kì thông thuận, cũng không biết đã lén trộm lặp lại bao nhiêu lần.

“Ngươi thật là.” Bên môi Diệp Vân Lan hơi có ý cười.

Y tiếp nhận trà trong tay Thẩm Thù, nhấp một ngụm, thở phào một hơi, nói: “Đứng lên đi.”

Thẩm Thù theo lời đứng lên, nháy mắt nhìn y, một bộ dáng ngoan không chịu được.

Diệp Vân Lan đưa mộc kiếm trên tay cho hắn.

“Kiếm này là để ngươi sử dụng luyện kiếm ngày thường. Sau khi ngươi luyện kiếm thành công, ta lại tìm rèn linh kiếm bản mạng thích hợp cho ngươi.”

Thẩm Thù nhận mộc kiếm, yêu thích không buông tay mà vuốt ve, rất nhanh đã chú ý tới chữ khắc trên thân kiếm, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đây là kiếm do tiên quân tự mình làm cho ta sao?”

Ánh mắt nhiệt liệt của thiếu niên làm Diệp Vân Lan lại muốn nghiêng đầu tránh né, nhưng lần này y nhịn xuống, thậm chí còn nhìn thẳng vào ánh mắt thiếu niên.

Y nói: “Thẩm Thù, ngươi nên gọi ta là sư tôn.”

Thẩm Thù sửng sốt, trong đôi mắt như có suối vàng chảy xuôi sáng ngời.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Thiếu niên ngửa đầu nhìn y, cao giọng hô: “Sư tôn.”

Diệp Vân Lan có chút hoảng hốt.

Y bình sinh chưa từng thu đồ đệ.

Cũng không biết vì sao, y bỗng nhiên cảm thấy, bản thân xuyên qua mấy trăm năm thời gian, sống lại một đời, bởi vì chờ đợi, đúng một tiếng “Sư tôn” này.