Chương 44: Hung lang

“Thần hỏa xâm nhập phế phủ*, tùy lúc sẽ chuyển dời, sẽ càng khó áp chế…… Song tu là phương pháp giải quyết cuối cùng.”

*lục phủ ngũ tạng.

Thanh âm lạnh lùng của nam nhân vang ở bên tai, báo cho y.

Đã là đêm khuya.

Diệp Vân Lan ngồi trên giường, trầm mặc không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn sao trời ngoài cửa sổ.

Biển mây ảm đạm chìm nổi với tàu bay, ánh sao chiếu vào bệ cửa, chiếu rọi khuôn mặt y, càng có vẻ tái nhợt suy nhược.

Bên cạnh y, là một nam nhân thân hình to lớn.

Từ Đông Châu xa xôi vạn dặm mà đến đây, người nam nhân này vẫn không chút mệt mỏi nào.

Tóc bạc vấn cao quan*, một thân vân văn vũ y, khoác bên ngoài một áo choàng rộng lớn, chỉ đứng đấy lặng im, lại hiện ra khí độ coi thường hồng trần.

*là kim quan búi tóc.

Tông chủ Thiên Tông, Tê Vân Quân.

Tay Tê Vân Quân chạm lên kinh mạch ở cổ tay Diệp Vân Lan, ấn mạnh.

“Từ lúc ngươi bị thương đến nay, đã là ba năm.” Hắn nói, “Ngươi đã lãng phí không ít thời gian.”

Diệp Vân Lan: “Ta hoàn toàn không cần đoạn thời gian đó.”

Tê Vân Quân vô biểu tình nhìn Diệp Vân Lan.

Ba ngày trước, hắn nhận được tin tức từ Hạ Lan Trạch, nói thương thế người này phát tác, cầu hắn ra tay áp chế.

Hắn tu vô tình đạo, hàng năm ở Vân Thiên Cung, nếu không phải tất yếu, cũng không để ý tới chuyện hồng trần.

Nhưng hắn lại tới.

“Diệp Vân Lan,” hắn rất ít khi gọi danh tự của một đệ tử, “Làm đồ đệ ta, ta dạy ngươi tâm pháp tu vô tình đạo, ức chế tạp niệm, lại nhận được linh lực từ ta, còn có thể áp chế Thần hỏa trăm năm. Trăm năm sau, ta có thể vào Đạp Hư, sẽ cứu ngươi một mạng.”

Muốn thu y làm đồ đệ, Tê Vân Quân đã nói qua một lần từ ba năm trước.

Ánh mắt Diệp Vân Lan vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Ta cũng không biết, Tiên Tôn lại chấp nhất với sống chết của ta như vậy.”

Người này nói chuyện luôn là như vậy.

Rõ ràng lãnh đạm như băng, rồi lại như một con nhím cuộn tròn, bất thình lình đâm vào tay người khác.

Tê Vân Quân nói: “Nếu ta càng muốn cứu thì sao?”

Lời hắn nói không phải nhất thời nông nổi.

Vận mệnh cho hắn một loại dự cảm, nếu không cứu người này, trơ mắt nhìn người này trở về cát bụi, hắn sẽ hối hận.

Nhưng hối hận đối với một kiếm tu tu vô tình đạo mà nói, thực sự là thứ vớ vẩn.

Chưa bao giờ động tình, thì sao có hối hận.

Tê Vân Quân không cảm thấy mình động tình, hắn chỉ là có chút đáng tiếc.

Cũng chỉ là đáng tiếc.

—— đáng tiếc một người có thể trở thành đối thủ của hắn, cuối cùng chỉ có thể quy về đất cát, không cách nào ngao du phía chân trời.

“Ngài muốn cứu ta thế nào?” Diệp Vân Lan nói, “Trong Tu hành giới, đã mấy trăm năm chưa có tu sĩ đạt tới Đạp Hư cảnh, ngài nói bản thân trăm năm sau sẽ đạt tới, ta không tin. Huống hồ ta cũng không muốn tu cái gọi là vô tình đạo kia.”

Trong trí nhớ của y, trăm năm sau, Tê Vân Quân cũng không đến Đạp Hư.

…… Tính thời gian, khi đó, đối phương đang canh giữ ở tháp Phù Đồ Tây Châu, trấn áp y.

Nhớ tới những ký ức hắc ám kia, thần sắc Diệp Vân Lan càng thêm lãnh đạm, ngữ khí cũng lạnh lùng trào phúng.

“Còn có, nếu trăm năm sau Tiên Tôn không thể đạt tới, còn muốn cứu ta, có phải định như lời ngài vừa nói, dùng biện pháp cuối cùng kia, xả thân cứu người?”

Song tu đối với tu sĩ vô tình đạo mà nói, là hoàn toàn phá giới.

Nhẹ thì đạo tâm vướng tà, khó tiến thêm nữa, nặng thì hủy hoại đạo tu, mất hết tu vi.

Tê Vân Quân buông cổ tay y ra, lạnh lùng nói: “Nói càn nói bậy, cũng phải biết giới hạn.”

Diệp Vân Lan rốt cuộc cũng quay đầu lại, ánh mắt y dừng trên mặc ngọc ở chuôi kiếm đặt tại mép giường của Tê Vân Quân, sau đó nói: “Ta chỉ muốn khuyên Tiên Tôn, không cần vì người không đáng, tiêu phí thời gian và sức lực.”

Trong lúc y nói chuyện, ánh mắt hiện ra một chút chán ghét và tiêu điều khó có thể hình dung.

—— người này cũng không để ý sống chết. Tê Vân Quân bình tĩnh nghĩ.

Hơn nữa đã nhiều lần cự tuyệt người duy nhất có thể giúp y áp chế thương thế Thần hỏa, lúc này không thể giải thích rằng y không để bụng được nữa, mà bên trong tiềm thức, có lẽ, người này muốn chết.

Vì cái gì?

Tê Vân Quân trầm mặc một chút, “Ta nhớ ngươi có một đồ đệ. Lần này đến Thiên Trì Sơn, cũng là vì hắn.”

Diệp Vân Lan ngẩn ra, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Đồ đệ kia của ngươi, tuy rằng có thiên phú vô cùng tốt, nhưng tâm tính lại không ổn, thiên về tà đạo, cần người trông giữ giáo dưỡng, nếu không sẽ dễ lầm đường lạc lối.” Tê Vân Quân nói, “Nếu ngươi đi rồi, Thiên Tông chưa chắc sẽ bao dung hắn.”

Diệp Vân Lan: “Lời này của tông chủ là có ý gì?”

Tê Vân Quân nhìn đôi mắt thanh lãnh trong sáng như lưu ly của y, không nói chuyện của Thẩm Thù nữa, mà chỉ nói mấy chữ.

“Sống cho tốt.”

Diệp Vân Lan trầm mặc.

Y không biết sao Tê Vân Quân có thể nhìn ra.

…… Nhưng quả thật y không định sống lâu.

Tuy Thần hỏa là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng coi như y mong muốn.

Cuộc đời phàm nhân cũng chỉ mấy chục năm. Cũng đủ rồi.

Cũng đủ để y nhìn lại một thế giới hoàn chỉnh, trải qua sinh hoạt bình thường mà trước kia y chưa từng trải qua.

Một đời người sẽ vượt qua thế nào?

Từ thiên cổ tới nay, không ai có thể đưa ra một đáp án chính xác.

Với y mà nói, cả đời này, không phải để báo thù rửa hận, công thành danh toại, hoặc là đăng đỉnh đường tu tiên, tìm đến trường sinh.

Điều duy nhất mà y muốn, chỉ là……

Bỗng nhiên, một tiếng hót lảnh lót của phượng hoàng đánh gãy suy nghĩ của y.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đen nhánh nhiễm lên ánh lửa.

Là hướng Thiên Trì Sơn.

—— Thẩm Thù vẫn còn trong Đăng Thiên Giai.

Tàu bay ở trên các tầng mấy, không thấy rõ tình huống dưới mặt đất. Diệp Vân Lan chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Tê Vân Quân, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tê Vân Quân nhắm mắt cảm giác một chút, nói.

“Có người……Đang độ kiếp Thuế Phàm.”

—— sườn đông Thiên Trì Sơn.

Trong hố sâu, lửa cháy và hỏa cầu bay loạn xạ.

Quần áo Diệp Huyền Quang phần phật bay múa, duỗi tay nắm lấy chuôi kiếm Yêu Hoàng Kiếm.

Ngọn lửa liếʍ láp trên lòng bàn tay, truyền đến đau đớn bỏng rát.

Chuôi kiếm có lân vũ, lúc này cũng chịu kí©h thí©ɧ mà mở ra. Lân vũ đâm vào lòng bàn tay hắn, chảy xuôi xuống những giọt máu ánh vàng kim, chảy dọc theo thân kiếm Yêu Hoàng Kiếm đỏ như máu.

Diệp Huyền Quang ngưng trọng.

—— Yêu Hoàng Kiếm đang kháng cự hắn.

Nhưng Diệp Huyền Quang vẫn không lùi bước.

Yêu Hoàng Kiếm từng là bội kiếm của Thần hoàng Yêu chủ, Diệp tộc truyền thừa huyết mạch cuối cùng của Thần hoàng, nếu nói trên đời này còn có ai có thể kế thừa thanh kiếm này, thì đều là người Diệp tộc.

Mà hắn, không có lý do gì để không kế thừa nó.

Phảng phất như không cảm nhận được đau đớn, tay Diệp Huyền Quang càng nắm càng chặt, ánh lửa chiếu sáng đôi mắt kim hoàng của hắn, loá mắt.

Bị huyết mạch thân cận dẫn động, Yêu Hoàng Kiếm phát tiếng vù vù.

Nhưng vẫn là không đủ.

Diệp Huyền Quang nhắm mắt lại.

Thời gian chảy xuôi.

Ba ngày đêm đã rất nhanh qua đi.

Máu tươi chất chứa huyết mạch chi lực nồng đậm vẫn chảy xuống, cảm giác mất máu làm người ta cảm thấy choáng váng cùng suy yếu.

Tóc Diệp Huyền Quang đã bị cuồng phong cuốn lấy, tóc dài đen nhánh bay múa sau người, môi mỏng nhấp chặt, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

Hắn nhớ tới năm đó, thân đệ của mình bị khóa trên đài huyết tế, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi của bản thân chảy xuống, không biết khi nào mới chấm dứt. Khi đó, cảm giác của Diệp Vân Lan, có phải cũng giống với hắn hiện giờ hay không?

Không.

Lúc ấy Diệp Vân Lan còn nhỏ như vậy, tất nhiên là so với hắn, sẽ càng thống khổ, càng tuyệt vọng hơn nhiều.

Trên người hắn chứa máu của đối phương.

Lại vĩnh viễn mất đi huyết mạch kết nối giữa cả hai.

Yêu Hoàng Kiếm rung động càng lúc càng lớn.

Một ý niệm rất nhỏ truyền từ thân kiếm vào lòng hắn.

Yêu Hoàng Kiếm không chịu nhận chủ, nhưng với huyết mạch chi lực gần với Thần hoàng của hắn, nó nguyện ý xuất thế để hắn sử dụng.

Nhưng có một điều kiện —— hắn cần phải độ kiếp Thuế Phàm cảnh trước. Yêu Hoàng Kiếm là Tiên Khí, chủ nhân của nó đã từng chân chính chạm đến “Tiên”, nên dù hắn kế thừa huyết mạch Yêu chủ, Yêu Hoàng Kiếm cũng không muốn bị người còn trong sáu cảnh phàm thân sử dụng.

Diệp Huyền Quang chỉ do dự trong nháy mắt.

Lấy tư chất của hắn, sớm đã đến cực hạn sáu cảnh phàm thân, khoảng cách đến Thuế Phàm, chỉ còn một bước xa.

Nhưng một bước này lại như lật trời.

Đại năng Độ Kiếp trên đời nhiều như vậy, nhưng có thể chân chính tới Thuế Phàm, tính một chút trong Tu hành giới, lại không tới hai chữ số.

Hắn vốn dĩ muốn dùng thời gian càng dài để vượt qua giới hạn.

Chỉ là.

Hắn nhớ tới ba ngày trước, lời nói của phụ hoàng ngay trên linh thạch.

“Huyền Quang, ngươi nên hiểu rõ, cần phải theo lời Thiên thư tiên đoán, hy vọng của toàn tộc đều ở trên người ngươi. Ngươi có còn nhớ, năm đó lúc ngươi vừa biết chữ, từ đầu tiên mà trẫm đã dạy ngươi, là gì không?”

Hắn nói: “…… Là “trách nhiệm”.”

“Không tồi.” Diệp Đế nói, “Vậy ngươi còn nhớ rõ, trách nhiệm của ngươi là gì không?”

Hắn nói: “Lãnh đạo tộc ta, san bằng Tây Châu, vượt qua Đại kiếp nạn, làm huyết mạch Diệp tộc mãi trường tồn, muôn đời không dứt.”

Diệp Đế nói: “Rất tốt. Vậy ngươi nên biết, có chút đồ vật không thể xảy ra sai lầm, mà có chút tai họa ngầm, cũng cần phải tiêu diệt triệt để.”

Hắn nheo mắt.

“Huyền Quang, đây là cơ hội sửa sai cuối cùng của ngươi. Trẫm và mẫu hậu ngươi đều đang nhìn. Nếu ngươi không thể hoàn thành, trẫm sẽ giúp ngươi hoàn thành.” Diệp Đế nói.

Bên cạnh, mẫu phi Diệp Đàn Ca nghe vậy, rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

“Huyền Quang,” Diệp Đàn Ca đẹp như hoa hồng, thanh âm cũng êm tai như chim sơn ca, nhu mỹ mỉm cười, “Nghe phụ hoàng ngươi nói. Đây là trách nhiệm của ngươi.”

Diệp Huyền Quang nói: “……Vâng.”

Từ nhỏ đến lớn, trong sinh mệnh của hắn, nhiều nhất chính là hai chữ “trách nhiệm” này.

Đúng vậy.

Hắn vì gia tộc mà gắng sức, vì phụ mẫu gắng sức, duy chỉ có thân đệ này của mình, lại chưa từng vì y mà thực hiện trách nhiệm huynh trưởng.

Từ Tây Châu đến Trung Châu cần đến ba ngày, phụ hoàng nói muốn giúp hắn, nghĩa là sẽ phái ẩn vệ Diệu Nhật đến.

Tu vi phàm thân sáu cảnh của hắn không quá đủ để chống đỡ.

Hắn không có thời gian.

Không áp chế tu vi nữa, hơi thở biến hóa dẫn động thiên kiếp, mây đen hội tụ, cuồng phong phần phật.

Yêu Hoàng Kiếm bị rút ra một tấc lại một tấc. Một tiếng kêu lảnh lót của phượng hoàng vang lên phía chân trời.

Tóc đen dài phần phật bay múa, Diệp Huyền Quang cầm lấy Yêu Hoàng Kiếm, đôi mắt kim hoàng nhìn về phía trời xanh.

Hắn muốn độ kiếp Thuế Phàm.

—— Đăng Thiên Giai.

Đối mặt với dò hỏi của tiểu nữ hài, Thẩm Thù suy tư một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Ta muốn linh dược chữa thương tốt nhất, nếu có linh dược có thể bổ sung kinh mạch, tăng trưởng thọ nguyên thì càng tốt.”

Niệm Nhi nghiêng đầu suy tư một chút, nhăn khuôn mặt nhỏ, nói: “Ngươi nói muốn linh dược chữa thương, linh dược bổ sung kinh mạch, tăng trưởng thọ nguyên, ở chỗ của Niệm Nhi có rất nhiều…… Nhưng cái tốt nhất, Niệm Nhi lại không đặt bên trong bảo khố. Bởi vì đó là linh dược mà Ngô hoàng cho Niệm Nhi, hẳn là trên đời chỉ còn có một cây, Niệm Nhi đặt nó bên trong Hoa cốc.”

Đến cả Sơn linh cũng luyến tiếc bỏ vào bảo khố…… Có lẽ thật sự hữu hiệu với thương thế của sư tôn.

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thù nổi lên một chút ánh sáng.

“Ta thật sự cần linh dược này để chữa thương cho một người rất quan trọng. Niệm Nhi, nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần có thể cho ta linh dược, ta sẽ hoàn thành giúp ngươi.”

Thẩm Thù rũ mắt nhìn chăm chú Sơn linh, trầm giọng nói.

Tuy Sơn linh hóa thành tiểu nữ hài hồn nhiên vô tà, nhưng hắn không định ba hoa xảo ngữ lừa gạt, mà là nói ra nhu cầu của bản thân.

Niệm Nhi chớp chớp mắt, hơi hơi đỏ mặt khi hắn nhìn mình chăm chú, nhỏ giọng nói: “Ngươi là người trèo nhanh nhất mà Niệm Nhi gặp ở Đăng Thiên Giai trong nhiều năm qua, nếu muốn khen thưởng đặc biệt, cũng không phải không thể.”

“Nhưng mà, chờ đến sau khi ra ngoài, ngươi có thể giúp Niệm Nhi làm một việc không?”

Thẩm Thù nói: “Ngươi nói.”

“Lúc trước Niệm Nhi có đưa một ca ca đi chiết hoa trong Hoa cốc, ca ca kia nói, y muốn đưa hoa cho người quan trọng nhất.”

Niệm Nhi nắm hoa trong tay, gương mặt xinh xắn lộ ra chút u sầu, “Chỉ là sau đó, ca ca kia lại không cẩn thận làm rơi hoa trên núi, cho nên Niệm Nhi muốn ngươi giúp Niệm Nhi đưa hoa lại cho ca ca.”

Sau khi Thẩm Thù nghe xong, ánh mắt gắt gao khóa trên đóa hoa u lam trong tay Niệm Nhi, đặc biệt là máu tươi chói mắt dính trên hoa.

Hắn cảm giác máu cả người như bị đóng băng lại, ngữ thanh run nhè nhẹ, mở miệng hỏi: “Ngươi nói vị ca ca kia, có bộ dạng thế nào? Vì sao y lại làm rơi hoa trên núi?”

Niệm Nhi cũng không cảm thấy hắn khác thường, chỉ nói: “Vị ca ca kia, thật sự rất cao rất anh tuấn, lại rất giống Ngô hoàng, Niệm Nhi vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết…… Chỉ là khuôn mặt quá tái nhợt, thoạt nhìn giống như bị bệnh.”

“Thanh kiếm mà lúc trước Ngô hoàng để lại đột nhiên cáu kỉnh, làm cho đất rung núi chuyển, ca ca hẳn là bị thương, bỗng nhiên hộc máu hôn mê, đã được người ôm đi, hoa này liền rơi xuống.”

“Niệm Nhi không đuổi kịp, đành phải nhặt hoa lên. Niệm Nhi còn nhớ rõ lúc ca ca chiết hoa, đã từng nói với Niệm Nhi, y rất thích hoa này, nên dù ca ca bị thương hôn mê, Niệm Nhi nghĩ, chờ ca ca tỉnh lại, nếu phát hiện hoa mất rồi, hẳn là sẽ rất thương tâm. Cho nên, phiền ngươi sau khi ra ngoài, giúp Niệm Nhi mang hoa này đến cho ca ca.”

Niệm Nhi nói, đi đến vài bước, đưa đóa hoa u lam cho Thẩm Thù.

Lại thấy đối phương chậm chạp không nhận hoa.

Nàng ngẩng đầu, đã thấy thanh niên trước mặt đỏ cả mắt.

Làm nàng nhớ lại lúc ấy trong rừng hoang, sói đực tức giận khi thấy bạn lữ của mình bị thương.

Phảng phất như mang theo lệ khí hung ác bất tận, lại phảng phất như một giây sẽ chảy ra huyết lệ.

Niệm Nhi nhìn thần sắc hắn, cẩn thận hỏi:

“Ngươi…… Ngươi sao thế?”