Chương 6: Yểm mộng

Nghe tiếng gọi của Dung Nhiễm ngoài cửa, mày Diệp Vân Lan nhăn lại, chén thuốc nắm trong tay càng chặt.

Mạch máu màu xanh đen ẩn hiện trên mu bàn tay, đầu ngón tay run lên một cái nhỏ gần như không thể phát hiện được.

Y có phản ứng như vậy, không phải vì Dung Nhiễm đã đến, mà là vì tiếng “Sư tôn” trong miệng đối phương.

Sư tôn Dung Nhiễm, tông chủ Thiên Tông Tê Vân Quân, là đương kim tiên đạo chí tôn, tu vô tình đạo, một tay cầm Huyền Thanh Độ Ách kiếm, thanh danh làm kinh sợ thế gian.

—— cũng là cái bóng đè nặng lên y ở kiếp trước.

Nếu được, Diệp Vân Lan nguyện cả đời này sẽ không gặp lại nam nhân kia.

Hạ Lan Trạch đã mở cửa.

Ngoài cửa, Dung Nhiễm vẫn như cũ mặc một bộ thanh y, trên mặt mỉm cười, nhìn thấy người mở cửa là Hạ Lan Trạch, thần sắc có vài phần kinh ngạc, “Hạ Lan sư huynh cũng ở phòng A Lan?”

Hạ Lan Trạch ôm cánh tay đứng cạnh cửa, ngữ khí không thân thiện, “Ta cho rằng Dung sư đệ đã nhớ kỹ nhắc nhở của ta—— đến chỗ ở của người khác, ngươi cần báo trước một tiếng, là lễ phép.”

“Thật sự xin lỗi.” Dung Nhiễm áy náy nói, “Chỉ là, ta vất vả lắm mới cầu được sư tôn chữa thương cho A Lan, trong lúc nhất thời kinh hỉ, mới gấp không chờ nổi muốn gọi A Lan đến, không thông báo trước cho sư huynh.”

“—— sư huynh quan tâm thân thể A Lan như thế, có thể bỏ qua thất lễ nho nhỏ này của ta chứ?”

Hắn nói nghe tình ý chân thành, Hạ Lan Trạch không thể cự tuyệt, đành phải hừ lạnh một tiếng, “Được rồi, ngươi vào đi.”

Dung Nhiễm nhìn Hạ Lan Trạch mỉm cười, lướt qua Hạ Lan Trạch đi vào phòng.

Hắn nhìn quét một vòng trong phòng, nhìn bình hoa hồng mai đặt bên cạnh cửa sổ một lát, mới theo hương khí di động đi vào bên trong, nhìn thấy người nọ đang uống thuốc trên giường hàn ngọc.

Dung Nhiễm không nhận ra sự khác thường của Diệp Vân Lan, hắn bước đến gần, ngữ khí thập phần quan tâm, nói: “Ra là A Lan đang uống thuốc sao…… Vậy chờ ngươi uống xong, sư huynh sẽ đưa ngươi đi chữa thương.”

Diệp Vân Lan chỉ cúi đầu nhìn chén thuốc, nói: “Ta không đi.”

Tươi cười trên mặt Dung Nhiễm cứng đờ, hoàn toàn không đoán được Diệp Vân Lan sẽ cự tuyệt.

“Vì sao lại không đi?” Hắn nhẹ hỏi, “Tuy hiện tại thương thế của ngươi đã bình phục rất nhiều, nhưng cũng chỉ là tạm thời, nếu không giải quyết hơi thở của thần hỏa tinh phách, tích lũy tháng ngày, sớm hay muộn thân thể ngươi cũng không chịu nổi, đến lúc đó, muốn trị khỏi thì đã muộn rồi.”

“A Lan, trước kia ngươi nghe lời sư huynh nhất,” hắn nắm tay Diệp Vân Lan, “Bây giờ lại nghe sư huynh một lần nữa, theo sư huynh đi chữa thương, được chứ?”

Hắn muốn kéo Diệp Vân Lan đứng dậy, Diệp Vân Lan bỗng nhiên hất tay hắn ra.

Chén thuốc rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ tan thanh thúy.

“Ta không đi.” Diệp Vân Lan gằn từng chữ một.

Thanh âm y khàn khàn, mang theo ý tứ cự tiệt mãnh liệt, đôi mắt hẹp dài liếc tới, lộ ra ánh nhìn bén nhọn không giống trước kia.

Dung Nhiễm ngơ ngẩn, trước giờ hắn chưa từng gặp bộ dáng kháng cự như vậy của Diệp Vân Lan.

Hạ Lan Trạch càng thêm kinh ngạc.

Trong ấn tượng của hắn, Diệp Vân Lan đối với những chuyện chung quanh luôn vô cùng đạm mạc, phảng phất như thế gian này không có thứ gì đáng giá khiến y lưu luyến, cái chết cũng không đáng sợ, bảo y uống dược thì uống dược, bảo y nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, giống như một con người không có du͙© vọиɠ ——

Rất đẹp, lại đẹp đến vắng lặng xa cách.

Nhưng lúc này, sắc đẹp vắng lặng kia lại phảng phất lưu động, dù là bộ dáng giận dữ cự tuyệt, cũng làm người ta không thể rời mắt.

Làm người ta nhịn không được…… Muốn nhìn nhiều biểu tình khác nữa của y.

Hạ Lan Trạch đi lên trước, cùng Dung Nhiễm khuyên nhủ: “Diệp sư đệ, Tê Vân Quân không để ý trần tục đã lâu, ngài ấy chịu đáp ứng ra tay chữa thương cho đệ, đã là rất hiếm thấy, ngươi không nên bỏ lỡ cơ hội này.”

Lần thứ hai nghe được cái tên gọi quen thuộc kia, đầu Diệp Vân Lan thình thịch đau đớn.

Kiếp trước trong tháp Phù Đồ âm u, quanh cầu thang xoay tròn hướng lên trên, có vô số tượng Phật thần thái khác nhau khắc trên tường…… Tất cả những thứ đó đều phóng vào đầu não của y.

Đời trước y đã sống hơn 300 năm trên đời..

Nhưng trong đó có đến 100 năm là phải vượt qua trong tháp Phù Đồ.

Mà người trấn y ở tháp Phù Đồ, chính là tiên đạo chí tôn, danh chấn thiên hạ ——

Tê Vân Quân.

Ngực Diệp Vân Lan đau đớn.

Còn Dung Nhiễm và Hạ Lan Trạch lại mỗi người một câu khuyên nhủ y, làm y càng thấy ầm ỉ phiền lòng, lặp lại nói: “Ta không……” Bỗng nhiên lại ho khan kịch liệt.

Hơi thở của Thần hỏa tinh phách cực nóng tiết ra từ lòng ngực, quét qua kinh mạch sớm đã đứt đoạn.

Cớn đau nhức thấm vào mỗi một tấc trong cơ thể, máu trên môi không ngừng trào ra.

Y nghe được thanh âm kinh hoảng thất thố của Dung Nhiễm và Hạ Lan Trạch.

Ý thức trở nên mơ hồ.

Y ngất đi.

——

Diệp Vân Lan lại chìm vào trong mộng.

Y cảm giác được cơ thể mình một lần rồi lại một lần rơi xuống, vẫn luôn ngã xuống thiên nhật vực sâu chi đế, nhiều đến mức xương cốt muốn rời ra.

Y tê liệt mà ngã trên mặt đất.

Trong không gian tối tăm không ánh sáng, khắp nơi trên vách tường đều có thần phật nhìn chăm chú vào y. Bọn họ ở trong bóng tối, biểu tình thương hại, từ bi, giận dữ, trào phúng, đủ loại thần thái khác nhau, nhưng mà ánh vào đồng tử y, đều chậm rãi trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Chỉ có duy nhất một ánh sáng nhỏ bé xa xôi ở bên trên.

Y giơ tay muốn bắt lấy, nhưng trước sau như một không thể chạm đến.

Không biết đã qua bao lâu, y mới mang một thân mồ hôi lạnh mà tỉnh lại.

Y phát hiện bản thân đang nằm trong một nơi rất mềm mại, nhìn phía trên, là xà nhà bạch ngọc tiên khí mịt mờ.

Tâm mạch nơi thần hỏa tinh phách càn quấy đã bị một cổ linh lực cường đại không thuộc về y trấn áp, hơi thở nóng rực đã không còn len lỏi ra ngoài, nhưng kinh mạch trong cơ thể vẫn ẩn ẩn đau đớn.

Y miễn cưỡng đứng dậy, tóc đen từ đầu vai chảy xuống, cúi đầu nhìn, phát giác ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường mây.

—— không phải là pháp khí mô phỏng hình dạng đám mây, mà là chân chính lấy mây trên bầu trời thâu lại, tái làm một chiếc giường mây.

Đây rõ ràng là việc mà một tiên nhân đã siêu thoát khỏi sáu cảnh giới phàm thân mới có thể làm được.

Toàn bộ Thiên Tông có tu vi như vậy, chỉ có một người.

Tê Vân Quân.

Nơi này là động phủ của Tê Vân Quân, Vân Thiên Cung.

Tâm Diệp Vân Lan trầm xuống.

Y giãy giụa muốn xuống khỏi giường mây, cả người lại đau nhức vô lực, bỗng nhiên nghe được một thanh âm lạnh lẽo của nam nhân bên tai: “Tỉnh?”

Diệp Vân Lan ngẩng đầu, thấy một nam nhân cao lớn đứng trước cửa cung.

Áo choàng cùng bạch y, tóc bạc vấn cao, một gương mặt thanh tuấn hờ hững, giống như thần tiên trên chính tầng mây vô tình vô dục.

Diệp Vân Lan theo bản năng duỗi tay muốn rút kiếm, rồi lại kinh ngạc nhận ra Khuyết Ảnh Kiếm không ở bên cạnh.

Tê Vân Quân cất bước đi vào điện, tiếng bước chân hắn không hoãn không vội, cả người phảng phất như dung nhập vào thiên địa một cách hoàn mỹ.

Đạo vận cao siêu, không chê vào đâu được.

Đối phương đi đến bên người y, tạo thành cái bóng bao phủ lấy cả người y.

Cổ tay đặt trên giường mây đột nhiên bị đối phương nắm lấy. Ngón tay thon dài của Tê Vân Quân ấn vào mạch đập của y, linh lực lạnh băng đâm vào cơ thể y tùy ý mà dò xét.

Bỗng nhiên cả người Diệp Vân Lan run lên.

“Buông ta ra ——!”

Y muốn hất tay nam nhân này ra, nhưng mà tu vi của bọn họ chênh lệch đến nghiêng trời lệch đất, một thân thể bị trọng thương nặng so với Thuế Phàm cảnh, không tài nào so nổi.

Dù có kiếm trong tay, nhưng dưới tình huống không thể vận dụng cấm thuật, y căn bản không thể tránh thoát khỏi người này.

Tê Vân Quân bỗng nhiên hỏi: “Ngươi sợ ta?”

Diệp Vân Lan nặng nề nhìn chằm chằm Tê Vân Quân đang nắm lấy cổ tay mình.

—— chính bàn tay này, đã chém ra vô số lần kiếm khí, lần lượt đánh rơi y từ trên đỉnh tháp Phù Đồ xuống đất.

999 tầng tháp Phù Đồ, y bắt đầu bò từ tầng đầu tiên lên, không biết mệt mỏi, cũng quên mất bản thân đã bị người kia đánh rơi xuống bao nhiêu lần.

Y bị nhốt trong hắc ám dài lâu, dù không bị tra tấn bạo lực nhưng y lại phát điên lên, từng không màng tất cả muốn đồng quy vu tận với đối phương, cũng từng quỳ trên mặt đất khẩn cầu đối phương thả y ra ngoài, nhưng lại vĩnh viễn nhận lại một câu lạnh lùng của đối phương.

“Ngươi ma niệm chưa tiêu, tự mình thanh tỉnh.”

Một lần thanh tỉnh, nhưng là suốt trăm năm.

Cho dù đã sống lại một đời, Diệp Vân Lan nhìn người nam nhân này, nổi lòng vẫn không yên bình như trước, linh lực trong kinh mạch khó ngăn lại mà chảy cuồn cuộn.

Thần hỏa tinh phách bị dẫn động, y lại phun ra một búng máu.

Tê Vân Quân nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tu vi Thuế Phàm cảnh như nước biển áp chế, linh lực kích động trong kinh mạch y bị đình trệ.

Một cổ linh lực lạnh băng lại mạnh mẽ từ cổ tay rót vào tâm mạch y, áp chế xao động của thần hỏa tinh phách, lại chảy xuôi theo kinh mạch rách nát của y, giảm bớt cảm giác nóng cháy trong kinh mạch.

Cổ linh lực này tuy xa lạ, nhưng vì là linh lực thuộc tính băng, nên không làm thân thể y bài xích.

Thương thế mới diễn ra liền bị trấn áp, trong lòng Diệp Vân Lan càng buồn bực, y ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Tê Vân Quân, gằn từng chữ một nói: “Để ta đi.”

Dù là một khắc y cũng không muốn ở lại nơi này.

Tê Vân Quân rũ mắt nhìn người trên giường mây.

Bạch y hỗn độn, tóc đen rối tung, không giấu được bệnh trạng tái nhợt.

Nhưng đôi mắt y vẫn đẹp đẽ như cũ, lông mi run rẩy, hốc mắt phiếm đỏ cùng với nốt lệ chí dưới đuôi mắt như hòa vào ánh đỏ đẹp chí mạng.

Hắn tu vô tình đạo, trong lòng chỉ có thiên địa, không có tình cảm.

Nhưng dung sắc người trước mắt như siêu thoát khỏi trần tục, linh tú thiên địa tựa hồ đều trút hết toàn bộ vào đôi mắt người nọ, hắn chỉ nhìn thiên địa, lại khó có thể bỏ qua người này.

Tê Vân Quân không buông tay Diệp Vân Lan ra.

Hắn nhàn nhạt hỏi: “Vì sao lại sợ ta?”

Diệp Vân Lan không đáp, chỉ nói: “Để ta rời khỏi đây.”

“Là đồ đệ thân truyền của ta mang ngươi đến, cầu ta chữa thương cho ngươi.” Tê Vân Quân nói, “Ta thiếu hắn một nhân quả, đã đáp ứng, phải làm được.”

“Ta không cần.” Diệp Vân Lan nói, “Ta cũng chỉ là một đệ tử bình thường ở Thiên Tông, sống hay chết, cũng không đáng để Tiên Tôn lo lắng. Huống chi thương thế của ta, vốn là chuyện của ta, không liên quan tới Dung sư huynh, càng không liên quan tới Tiên Tôn.”

Sắt mặt Tê Vân Quân lãnh đạm.

Nếu là ngày thường, hắn nghe được lời cự tuyệt như vậy, thì đã sớm phất tay áo rời đi.

Hắn là tông chủ Thiên Tông, tiên đạo chí tôn, không có nhiều thời gian làm những việc vô vị như vậy.

Nhưng hắn lại nhớ tới đệ tử thân truyền đến tha thiết khẩn cầu hắn giúp đỡ.

Lại cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của người này.

Như tuyết đêm phiêu diêu trên cành bạch mai, trong ánh trăng gió mát, làm người ta không rời nổi mắt.

“Theo lời ngươi nói, thương thế của ngươi, là chuyện của ngươi. Ta chữa thương cho ngươi, lại là chuyện của ta.”

Tê Vân Quân nhìn chăm chú vào Diệp Vân Lan.

“Không liên quan tới ngươi.”