Chương 8: Biển hoa

Cửa lớn Vân Thiên Cung vang lên một âm thanh kẽo kẹt.

Diệp Vân Lan đi ra từ bên trong, bông tuyết tung bay rơi trên đầu vai, nhìn nơi nơi đều là nền tuyết trắng xóa.

“Thương thế của ngươi, ngày thường cần tĩnh tâm ninh thần, không nên suy nghĩ quá nhiều, động linh lực.” Thanh âm của Tê Vân Quân truyền đến từ phía sau.

Diệp Vân Lan không thể không đáp lại.

“Đã làm phiền Tiên Tôn nhiều ngày nay.” Y nhàn nhạt nói, “Nhân quả của Tiên Tôn đã hoàn thành, chúc mừng.”

Tê Vân Quân ngưng mi.

Người này nói chuyện trước mặt người khác cũng như vậy sao?

“Cách mỗi tháng, ngươi cần đến Vân Thiên Cung.” Hắn không khỏi nhắc nhở, “Thần hỏa tinh phách cần dùng linh lực áp chế lặp lại nhiều lần, nếu không sẽ phản phệ, hậu quả khó lường.”

“Xem sau đi.” Ngữ thanh Diệp Vân Lan nhàn nhạt, cất bước rời đi.

Tuyết rơi mãi, đã đọng dày đến trên mắt cá chân y, gió lạnh thổi qua, bước chân có chút không xong, bỗng nghe Tê Vân Quân nói: “Từ từ.”

Y dừng lại, “Tiên Tôn còn có chuyện gì?”

Tê Vân Quân không nói gì.

Một đạo kiếm khí chợt gào thét xẹt qua sườn mặt y!

Kiếm ý băng hàn quen thuộc ấy làm thân hình y cứng đờ lại, hoảng hốt chốc lát, tựa như thống khổ chôn dưới đáy lòng chậm rãi dâng lên.

—— ngày đó y cũng bị vô số kiếm ý của đối phương đánh rớt xuống tháp Phù Đồ, cảm nhận đau đớn khi xương cốt rời ra.

Ngón tay tái nhợt của Diệp Vân Lan hơi cuộn lên, môi mỏng mím chặt, huyệt Thái Dương ngảy thình thịch.

Tầm nhìn mơ hồ một chút, mới rõ ràng lại lần nữa.

Lại thấy con đường đọng dày tuyết trước mắt đã không còn.

Không chỉ như thế, gió tuyết đầy trời cũng bị ngăn ra hai nửa, lộ ra một con đường ở giữa không vươn tuyết lạnh, chỉ để y đi qua.

Nhất kiếm trảm phong tuyết.

Tê Vân Quân vì y mở đường.

Diệp Vân Lan nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Y giật giật thân thể cứng đờ, tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại, chỉ để lại một câu lãnh đạm, “Đa tạ”.

——

Thanh Vân Sơn Vấn Đạo Pha.

Đây là nơi sáu phong của Thanh Vân giao nhau, Vấn Đạo Pha từ trước đến nay luôn là nơi các đệ tử Thiên Tông tụ tập.

Nửa bên sườn núi có mảnh đất trống, có rất nhiều đệ tử đang luận bàn luận võ, đám người vây xem thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh trầm trồ cổ vũ; thử kiếm trên đá, một đám kiếm tu trẻ tuổi tụ lại một nơi khoa tay múa chân, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác; bên sườn núi còn lại, nghe trong tiếng gió có người đang pha trà tán gẫu về vài vị tiên tử mỹ mạo.

“Ta thấy phía xa có giai nhân, hồng tụ doanh hương, phong lưu thanh nhã……”

Cách đó không xa, nơi có những ngọn cây cao dày đặc, có một thanh niên anh tuấn mặc áo vải nâu đang ngâm khúc, bút vẽ trong tay không ngừng.

Bỗng nhiên có một tiếng kêu vang lên:

“Trần Tiện Ngư! Ngươi lại vẽ trộm Doãn sư tỷ ở đây!”

Tay thanh niên run lên, liền thấy một sợi roi dài quất từ xa đến ngọn cây chỗ mình ngồi. Hắn vội nhảy từ trên cây xuống, hơi lảo đảo đi về phía trước, ôm lấy tập tranh trên tay mà bỏ chạy.

Người sau vừa đuổi theo vừa nói: “Ngươi là tên háo sắc hoa tâm! Xem ta xé sách mỹ nhân của ngươi đi!”

Trần Tiện Ngư cất bước chạy như điên, nhắm thẳng đến chỗ không người mà chạy, phía trước bỗng nhiên xuất hiện vài bóng người chặn đường, hắn đang muốn vòng qua, lại nghe một giọng nữ nói: “Trần sư đệ, chậm đã.”

Bước chân Trần Tiện Ngư dừng lại, cứng đờ ngẩng đầu.

Trước mặt, là ánh mắt bất thiện của vài vị tiên tử mỹ mạo đang nhìn hắn, đi đầu là một người thân mặc hồng y, là người mà hắn đã trộm vẽ, Doãn sư tỷ.

“Các vị sư tỷ,” hắn nuốt nước miếng, “Có gì chỉ bảo sao?”

“Nghe nói Trần sư đệ đang vui vẽ mỹ nhân,” Doãn sư tỷ nói, “Ta và mấy vị tỷ muội đều vô cùng tò mò, nên đến đây nhìn một chút.”

“Nhìn……” Trần Tiện Ngư run run, “Sư tỷ muốn nhìn cái gì?”

Doãn sư tỷ: “Nhìn sách mỹ nhân trong tay ngươi.”

“Đây cũng chỉ là tập tranh bình thường, kỳ thật…… Kỳ thật cũng không có gì nhìn được.” Vẻ mặt Trần Tiện Ngư đau khổ nói.

“Không phải ngươi vẽ trộm ta sao?” Doãn sư tỷ tựa tiếu phi tiếu, “Không chỉ ta, mấy tỷ muội ta đều bị ngươi vẽ trộm, chúng ta đến đây nhìn mình một chút, có gì không ổn?”

“Tuy nói như thế, nhưng bức họa ta vẽ chưa xong đâu.”

“Đã mấy ngày lén lút trốn tránh, còn chưa vẽ xong?” Doãn sư tỷ giận dỗi nói, “Muốn ta đứng bất động ở đây cho ngươi vẽ không?”

Rõ ràng đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống nhưng Trần Tiện Ngư lại liều mạng lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không cần đâu sư tỷ, ngươi không biết, chỉ khi lơ đãng thì giai nhân mới bày ra hết được mỹ mạo, nếu cố tình tạo dáng, sẽ mất hơn phân nửa phong tư.”

Một nữ tử đứng bên cạnh Doãn sư tỷ nhịn không được cười nói: “Tên háo sắc này nói chuyện, còn nói đến đạo lý rõ ràng, có chút ý tứ.”

“Dù cho như thế nào, cũng không phải lý do để hắn rình coi người khác!” Thiếu nữ vừa mới đuổi theo Trần Tiện Ngư nổi giận đùng đùng chạy tới.

“Tiểu Uyển,” Doãn sư tỷ lên tiếng trấn an, “Ta với mấy tỷ muội kỳ thật cũng không quan tâm chuyện này lắm, ngươi cũng không cần tức giận như thế. Tuy rằng Trần sư đệ hành sử có chút đáng khinh, cũng không rình coi từng dáng bộ cử chỉ của người khác, cũng coi như là hắn thức thời.”

Trần Tiện Ngư liên tục gật đầu, “Sư tỷ nói đúng, quá đúng.”

Lâm Tiểu Uyển vẫn không cao hứng như cũ, roi dài trong tay bang một tiếng đập vào bàn tay khác, “Sư tỷ nói chuyện với ta, ngươi xen vào làm gì?”

Trần Tiện Ngư rụt rụt đầu.

“Được rồi, Tiểu Uyển ngươi đừng dọa hắn.” Doãn sư tỷ doanh doanh cười, lại nói với Trần Tiện Ngư, “Sư đệ, bây giờ có thể cho chúng ta xem sách mỹ nhân của ngươi không?”

Trần Tiện Ngư mặt ủ mày ê: “Nhưng mà…… Ta vẽ quá nhiều giai nhân, các sư tỷ khó nhìn hết trong chốc lát.”

Lâm Tiểu Uyển không tin, “Có thể nhiều bao nhiêu chứ?”

Trần Tiện Ngư than: “Nhiều đến mức ta cũng không nhớ rõ. Đông Châu thượng hoa, tứ mỹ Thương Lưu Sơn, bảy minh châu Nam Hải…… Ta đều vẽ tất.”

Doãn sư tỷ bên cạnh nàng lại cười: “Cũng chỉ là tên hoa tâm thôi.”

“Đừng tin hắn khoác lác.” Lâm Tiểu Uyển hừ lạnh, “Đông Châu Nam Hải cách nơi này mấy trăm dặm, hắn chỉ là tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, đi đến đó cũng phải tốn vài thập niên, chờ hắn vẽ xong, đã sớm hết thọ rồi, nào còn có thể ở đây nhảy nhót? Trần Tiện Ngư, thành thật đi, ngươi đã vẽ bao nhiêu người ở tông môn rồi?”

“Ta đều nói thật mà……” Bỗng nhiên lại nghe được âm thanh roi dài vụt qua tai, Trần Tiện Ngư lập tức sửa miệng, “…… Tính hàng trăm.”

“Cũng thật không ít nhỉ.” Lâm Tiểu Uyển nói, “Vậy ngươi nói cho ta, ai là giai nhân xuất sắc nhất mà ngươi vẽ ở tông môn?”

Đây là đề tài đòi mạng mà.

Cảm giác được vài ánh mắt nóng cháy trên người, Trần Tiện Ngư nuốt nước miếng, chọn một câu trả lời khó tìm lỗi sai nhất, “Là…… Hẳn là Dung Nhiễm, Dung sư huynh.” Hắn lộ ra thần sắc nhớ lại, “Dung sư huynh…… Mặc dù ta đã thấy qua dung nhan thế nhân trung hòa, sư huynh lại là duy nhất.”

Doãn sư tỷ cùng vài vị nữ tử bên cạnh đều cảm thấy không ngoài ý muốn, chỉ thở dài: “Quả nhiên là Dung sư huynh.”

Lâm Tiểu Uyển lại nghênh mặt, nói: “Trần Tiện Ngư, nếu người gặp qua một người khác nữa, ngươi tuyệt đối sẽ không nói vậy.”

“Ai?” Trần Tiện Ngư cảm thấy hứng thú.

Toàn bộ Thiên Tông, trừ bỏ vị Tê Vân Quân danh chấn thiên hạ kia là hắn không dám nhìn trộm, phàm là mỹ nhân có chút tư sắc hắn đều đã nhìn qua, tuy nói là không vẽ lại nhưng cũng tuyệt đối không để sót.

“Diệp Vân Lan, Diệp sư đệ.” Lâm Tiểu Uyển nói.

Trần Tiện Ngư luôn khắc sâu ký ức về các mỹ nhân, nhưng mà lại không có ấn tượng với cái tên này, hứng thú suy giảm.

Doãn sư tỷ cười nói: “Tiểu Uyển nha, sau khi ngươi trở về từ bí cảnh Giao Trì, ngày ngày nhắc mãi tên Diệp sư đệ, lỗ tai chúng ta đều sắp mọc kén rồi. Chúng ta trước kia cũng đã gặp qua Diệp sư đệ, là người không dễ sống chung, hành sự cũng rất quái gở, y…… Thực sự xuất sắc như ngươi hình dung sao?”

Lâm Tiểu Uyển nói: “Diệp sư đệ tuy rằng nhìn quái gở, kỳ thật lại là người thiện lương. Mọi người đều chạy trốn trong lúc Thần hỏa mất khống chế, y lại ra tay cứu người, cuối cùng, còn bởi vì cứu một đệ tử ngoại môn, suýt nữa thì mất mạng……”

“Việc này thì chúng ta cũng có nghe qua,” Doãn sư tỷ nói, “Cái nhìn trước kia quả thật có chút phiến diện.”

“Nhưng cũng không trách được chúng ta,” nữ tử bên cạnh tiếp lời nói, “Ai bảo y ngày ngày mang mặt nạ, lén la lén lút, cũng không giao lưu với ai, đã vậy Dung sư huynh còn sủng y, thuận theo y. Vậy cũng thôi đi, nhưng ngày thường y cực kì tùy hứng, nhiệm vụ tông môn đơn giản nhất cũng không muốn làm, toàn để Dung sư huynh hoàn thành giúp y, Dung sư huynh còn phải vì y mà xin lỗi những đệ tử nhận cùng nhiệm vụ với y, hành sự như thế, thật sự khiến người ta không có hảo cảm.”

“Chắc, chắc trong đó có hiểu lầm, Diệp sư đệ không phải người như vậy.” Lâm Tiểu Uyển kích động đến mặt đỏ lên, dừng một chút, bỗng nhiên lại nhỏ giọng nói, “Bất quá, nếu đó là Diệp sư đệ, đổi thành ta, ta cũng nguyện ý sủng y thuận theo y……”

Trần Tiện Ngư nghe vậy thì nổi da gà đầy người.

Tính tình Lâm Tiểu Uyển dã man như vậy, thế nhưng lại nói cái gì mà “Sủng”, “Thuận theo”, hắn vốn không quan tâm người kia là ai, hiện tại lại nhịn không được tò mò, tên tiểu bạch kiểm họ Diệp là ai, lại được Lâm Tiểu Uyển yêu thích?

“Nhưng mà lại nói tiếp, chúng ta cũng chưa gặp qua bộ dáng Diệp sư đệ cởi mặt nạ,” Doãn sư tỷ hiếu kỳ hỏi, “Không bằng Tiểu Uyển nói một chút, y so với Dung sư huynh như thế nào?”

Lâm Tiểu Uyển nghĩ nghĩ, nói: “Ta đã gặp qua Dung sư huynh nhiều rồi, cảm thấy chỉ cần hắn đứng nơi đó, tựa như một bức họa thịnh sơn thủy, do họa sư xưng bá vẽ nên, là tuyệt đối trong nhân gian, khiến người ta không nhịn được dừng chân lại thưởng thức, kinh ngạc cảm thán rồi lại ca ngợi.”

Trần Tiện Ngư cảm thấy có vài phần đạo lý, gật đầu tán đồng.

Nhưng Lâm Tiểu Uyển lại nói, “Còn Diệp sư đệ, lại là ánh trăng nơi trời cao, là xa xa núi tuyết, là tạo vật của đất trời, nhân gian khó có, kinh hồng thoáng nhìn qua, giống như quẹt một nét chu sa vào tâm người khác, khó mà tan đi.” Nàng dừng một chút, “Đệ nhất nhân gian họa, tạo vật của bầu trời, ta cảm thấy không thể so hai người với nhau, cũng so không nổi.”

“Dung sư huynh cũng so không được?” Doãn sư tỷ không quá tin tưởng, khẽ nhướng mày liễu, trêu ghẹo nói: “Tiểu Uyển, chẳng lẽ do người ta đã cứu ngươi, nên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”

“Sao ta lại lừa sư tỷ,” Lâm Tiểu Uyển uất ức nói, lại quay đầu nhìn về phía Trần Tiện Ngư, “Trần Tiện Ngư, ta dám nói, tập tranh mỹ nhân phác của ngươi, không có một ai có thể sánh với Diệp sư đệ.”

Trần Tiện Ngư tuy rằng đã nổi hết da gà, lúc này lại theo bản năng nói: “Không có khả năng.”

Thấy Lâm Tiểu Uyển tức giận nhìn qua, hắn thu nhỏ âm thanh, ấp úng nói: “Dù là Dung sư huynh không so được, thì tập tranh này của ta có vô vàn mỹ nhân, chắc chắn có một người đọ nổi.”

“Thôi đi,” Lâm Tiểu Uyển khinh thường nói, “Ngươi cũng không có mấy công phu họa đồ, ngày thường chỉ biết nói lung tung khoe khoang, trên thực tế lại có thể là đi quá ít nơi, gặp qua ít mỹ nhân, tập tranh mỏng đến mức gió thổi còn bay kia có bao nhiêu tuyệt sắc mỹ nhân chứ?”

Có thể vũ nhục hắn kiến thức thiển cận, nhưng vô luận thế nào cũng không thể vũ nhục tập tranh của hắn!

Mặt Trần Tiện Ngư đỏ lên, “Tập tranh này của ta hội tụ sắc đẹp khắp thiên hạ, ta khẳng định là có một người so được, cũng tuyệt đối không lừa ngươi, bởi vì ta từng vẽ qua một giai nhân, được công nhận là đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới hiện nay……”

Hắn gấp gáp mà mở tập tranh ra.

Chỉ thấy trên trang sách có ngũ sắc thượng hoa lưu chuyển, là pháp khí có phẩm chất không thấp.

Trang tranh kia đang trống trơn lại theo âm thanh của Trần Tiện Ngư, chậm rãi hiện ra một bức họa tuyệt mỹ luân ——

“Lâm Tiểu Uyển, hôm nay ta liền cho ngươi mở mang tầm mắt, cái gì mới gọi là thiên hạ vô song tuyệt sắt chân chính, mới chân chính gọi là ‘có mỹ nhân hề, thấy liền không quên, một ngày không thấy, nhớ nhung cuồn……’”

Thanh âm Trần Tiện Ngư bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ngây người nhìn nơi xa.

“Nhớ nhung……” Hắn lẩm bẩm nói, “Cuồng……”

Tập tranh rời tay rơi xuống đất.

——

Từ Vọng Vân Phong đến Nhạn Hồi Phong, phải đi qua Vấn Đạo Pha.

Thời điểm Diệp Vân Lan đi ngang qua Vấn Đạo Pha, bỗng nhiên nghe được tiếng hô to: “Diệp sư đệ, chờ một chút!”

Y hơi giật mình, nâng mí mắt,

Thị lực vốn bị tổn hại, tầm nhìn y vô cùng mơ hồ, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên sườn núi tụ tập rất nhiều đệ tử, lại không biết ai trong số đó đã gọi y.

Y liền đứng tại chỗ chờ.

Nhưng ngoài dự kiến của y, không chỉ một người chạy đến chỗ y, mà là một đám.

Chỉ một lát sau, chung quanh y đã bị bao vây bởi mấy chục đồng môn.

Diệp Vân Lan: “Các ngươi……”

Liền thấy thiếu nữ đi trước dùng ánh mắt quan tâm dành cho y, nói: “Diệp sư đệ, thương thế ngươi hiện tại thế nào? Lúc ở ngoài bí cảnh thấy ngươi trọng thương ngã xuống đất, chúng ta đều cực kì lo lắng.”

Bên cạnh có người tiếp lời nói: “Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng đại sư huynh nói đã cứu được rồi, nhưng một ngày không thấy sư đệ, thì chúng ta lại bất an một ngày.”

“Lúc ấy nhìn ngươi hơi thở thoi thóp, chúng ta đều gấp đến độ đi cầu tông chủ ra tay, may mắn ngày ấy sau khi bí cảnh xảy ra chuyện, tông chủ cũng có tới bí cảnh, bằng không……”

“Ta cũng đi cầu!”

“Ta cũng vậy!”

Diệp Vân Lan nghe thanh âm mồm năm miệng mười, có chút đau đầu.

Y chưa từng ứng phó qua nhiều người như vậy.

…… Nhiều như vậy, lo cho y, tràn ngập thiện ý.

Nghĩ nghĩ, y rũ mắt xuống, thấp giọng nói một câu: “Đa tạ.”

“Không…… Không cần nói cảm ơn,” thiếu nữ đi đằng trước đỏ mặt, “Diệp sư đệ đã cứu ta ở bí cảnh, nếu nói lời cảm tạ, phải là ta nói với Diệp sư đệ một tiếng cảm ơn. Ta gọi là Lâm Tiểu Uyển, sư đệ, về sau ta có thể thường đến thăm ngươi không?”

“Diệp sư đệ cũng đã cứu ta!” Bên cạnh có người cũng nói, “Ta tên là Đường Gia, về sau cũng sẽ thường đến thăm sư đệ……”

“Đâu chỉ có ngươi, còn có ta! Ta tên Vương Ức……”

“Diệp sư đệ tuy rằng không có cứu ta, bất quá ta cũng muốn giới thiệu với Diệp sư đệ một chút ,” một đệ tử trẻ tuổi cười lộ hàm răng trắng với Diệp Vân Lan, “Ta tên Tiết Bính.”

“Còn có ta còn có ta……”

Diệp Vân Lan mím môi.

Ở kiếp trước y bị người ghét quỷ ghét, sớm đã thành thói quen lẻ loi một mình, chưa từng gặp được một nhóm người…… Nhiệt tình với y như vậy.

Là do ở bí cảnh tùy tay cứu không ít người.

Kiếp trước y cũng từng cứu không ít người, nhưng sau khi họ tỉnh lại, nhìn thấy y không phải thét chói tai chạy đi, cũng là bộ dáng nhắm mắt chờ chết, phảng phất như y là ác quỷ từ địa ngục phái tới đòi mạng, la sát thích ăn thịt người.

Y ban đầu còn sẽ giải thích vài câu, sau đó lại không nói gì nữa.

Tóm lại mà nói, gϊếŧ người hoặc là cứu người, bị thương hay chết đi, trước nay đều là chuyện của riêng y.

Y đã sớm có thói quen như thế.

Cho nên chưa từng nghĩ tới, trong bí cảnh tùy tay cứu người, thế nhưng sẽ được nhiều người nhớ mong đến vậy.

Quá nhiều. Y có chút mệt mỏi nghĩ.

Thật sự…… Quá nhiều.

Lúc Hạ Lan Trạch nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy Diệp Vân Lan đã bị một đám người vây chặt như nêm cối.

Chỉ là, rõ ràng có nhiều người vây quanh y như vậy, vẻ mặt ai nấy đều thích chí cùng thiện ý quan tâm nóng bỏng, trên người y vẫn lộ ra một loại cảm giác tịch liêu tẻ nhạt.

Tựa như ngăn cách với thế gian một khoảng trời rất xa xôi.

Ánh mắt Hạ Lan Trạch hơi ám, trầm giọng quát: “Các ngươi vây quanh một người bị thương như vậy, còn ra thể thống gì?”

Các đệ tử đang ầm ỉ chỉ một thoáng đã bình tĩnh trở lại.

“Đại sư huynh.” Rất nhiều đệ tử khom mình hành lễ.

Hạ Lan Trạch: “Để ta vào.”

Các đệ tử mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau mới gian nan nhường ra một lối đi nhỏ.

Hạ Lan Trạch cất bước đi qua, đi đến trước người Diệp Vân Lan, rất nhiều lời quan tâm đến bên môi, nhưng đối mắt với hai tròng mắt đen nhánh của Diệp Vân Lan, lại không nói ra được. Hắn chần chờ một chút, đưa Khuyết Ảnh Kiếm trong tay qua, “Sư đệ, đây là kiếm của ngươi, mấy ngày trước để ở phòng ta, vật quy nguyên chủ.”

Diệp Vân Lan nhận Khuyết Ảnh Kiếm, hàng mi dài hơi hơi rung động, cảm giác đạm mạc trên người bớt chút đi mà thay vào đó là chút cảm giác tự do cùng nhân thế.

Y cúi đầu vuốt ve hoa văn trên vỏ kiếm một chút, nói: “Đa tạ sư huynh.”

Bên môi Hạ Lan Trạch rốt cuộc cũng hơi gợi lên một chút ý cười, “Thương thế sư đệ nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều.”

Diệp Vân Lan nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Hạ Lan Trạch nói: “Sau này sư đệ có thể động chút linh lực, ngẫu nhiên luyện kiếm cũng không sao, sư huynh có rất nhiều kinh nghiệm kiếm đạo muốn chia sẻ cùng sư đệ. Chỉ là hiện giờ thân thể sư đệ bị thương chưa lành hẳn, vẫn nên tu dưỡng trước đã.” Hắn tiến lên duỗi tay muốn đỡ lấy Diệp Vân Lan, “Đi thôi, sư đệ, chúng ta trở về trước.”

Diệp Vân Lan tránh hắn, nói: “Sư huynh, ta định trở lại chỗ của mình.”

Hạ Lan Trạch sửng sốt, theo bản năng khuyên nhủ: “Thần hỏa tinh phách trong cơ thể sư đệ chưa tiêu trừ hết, một khi hơi thở tiết ra ngoài, nếu không có giường hàn ngọc ôn dưỡng, sợ là sẽ xảy ra vấn đề.”

Diệp Vân Lan: “Tông chủ đã giúp ta áp chế thần hỏa tinh phách.”

“Nhưng hiện giờ sư đệ không có tu vi, ngày thường lại sống một mình, nếu xảy ra chuyện gì, không ai đến giúp kịp thời thì phải làm sao?” Mày Hạ Lan Trạch nhíu chặt.

“Đại sư huynh, dù cho ta không có tu vi,” Diệp Vân Lan bình tĩnh nói, “Ta vẫn là kiếm tu.”

Hạ Lan Trạch ngẩn ra.

Lâm Tiểu Uyển bên cạnh bỗng nhiên chen vào nói: “Theo ta thấy, nếu Diệp sư đệ đã không muốn, đại sư huynh cũng không cần miễn cưỡng. Bằng không, sẽ chỉ làm bọn ta hiểu lầm, đại sư huynh có…..tư tâm với Diệp sư đệ, sau khi sư đệ bị thương, sư huynh cũng ngăn không cho chúng ta đến thăm, chỉ nói Diệp sư đệ cần tĩnh dưỡng……”

“Tiểu Uyển, không được vô lễ.” Doãn sư tỷ bước nhanh tới đánh gãy lời nói của nàng, áy náy nói với Hạ Lan Trạch: “Tiểu Uyển xưa nay nghĩ sao nói vậy, mở miệng không nghĩ không lo, mong sư huynh thứ lỗi.” Dứt lời, đôi mắt đẹp kia lại dừng trên người Diệp Vân Lan, bất động.

Dù cho có Doãn sư tỷ xin lỗi, trước mắt bao người, thần sắc Hạ Lan Trạch vẫn có chút cứng đờ.

Việc đã đến nước này, hắn không thể cưỡng cầu Diệp Vân Lan trở về cùng hắn, chỉ trầm mặt nói: “Vô luận các ngươi nghĩ như thế nào, ta chỉ là lo lắng cho thân thể của Diệp sư đệ. Nhưng Diệp sư đệ đã kiên trì thế, ta tự biết tôn trọng ý muốn của y…… Vậy thì, ta đưa sư đệ trở về chỗ của ngươi thôi.”

Diệp Vân Lan còn chưa đáp, bỗng nhiên nghe được Lâm Tiểu Uyển nói: “Ta cũng đưa sư đệ một chuyến.”

Thấy nàng mở miệng, các đệ tử vây bên cạnh hai mặt nhìn nhau một hồi, sôi nổi nói: “Chúng ta cũng đi!”

Hạ Lan Trạch đen mặt.

Diệp Vân Lan nhăn mày, không nói gì, đi về phía trước.

Mới đi được hai bước, đã thấy một thanh niên mặc áo vải màu nâu đứng bên đường ngẩn ngơ nhìn y.

Một tập tranh bị rơi trên mặt đất.

Diệp Vân Lan dừng bước chân.

…… Lát nữa có nhiều người đi qua bên này, sợ là tập tranh kia sẽ bị dẫm thành một đống giấy vụn.

Xưa nay Diệp Vân Lan không quen nhìn đồ vật hoàn hảo bị giẫm đạp.

Vì thế lúc đi qua người thanh niên kia, y cúi người nhặt tập tranh trên đất, đưa cho thanh niên, nhàn nhạt nói: “Đồ của ngươi.”

“A…… A?” Trần Tiện Ngư luống cuống tay chân nhận lấy, cúi đầu nhìn tập tranh dính bụi đất, vội đau lòng mà dùng ống tay áo lau lau.

Đợi đến khi hắn ngẩng đầu, người trước mắt đã đi xa.

Chỉ để lại một tia lãnh hương như có như không.

——

Nhạn Hồi Phong.

Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi đến Thanh Trúc Lâm, Diệp Vân Lan dừng lại, xoay người nói: “Đưa đến đây cũng đã đủ rồi, mời chư vị trở về đi.”

Lâm Tiểu Uyển còn muốn nói gì đó, lại thấy mặt mày Diệp Vân Lan buông xuống, thần sắc thập phần mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng.

Diệp Vân Lan vừa rồi chưa nói gì cả, đầu óc bản thân lại nóng lên, thế nhưng cùng một đám người đi theo y một đường.

Lại nhớ lúc trước Diệp Vân Lan vẫn luôn đeo mặt nạ, tức khắc lo sợ bất an —— Diệp sư đệ lương thiện như vậy, sở dĩ đeo mặt nạ, không phải quái gỡ bất thường như lời đồn, rất có khả năng là bởi vì hướng nội thẹn thùng, không muốn ở chung với người khác.

Bản thân mình và mấy đồng môn đường đột như vậy, không làm y sợ rồi chứ?

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Vân Lan, Lâm Tiểu Uyển càng thêm hối hận, nhanh chóng cho mấy người đồng môn phía sau một ánh mắt.

“Diệp sư đệ nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đi trước đây.”

Rất nhanh sau đó, chung quanh chỉ còn lại một mình Hạ Lan Trạch.

Diệp Vân Lan: “Đại sư huynh cũng trở về đi.”

“Diệp sư đệ, ngươi cầm cái này.” Hạ Lan Trạch bỗng nhiên lấy ra một khối thúy ngọc linh khí trôi nổi đưa cho y, “Đây là linh ngọc đưa tin, thông qua linh ngọc, ngươi có thể tùy thời đưa tin cho ta.”

Diệp Vân Lan đang muốn cự tuyệt, lại nghe Hạ Lan Trạch tiếp tục nói: “Sư đệ, ngươi nhất định phải nhận vật này, nếu không sư huynh càng không yên tâm để ngươi sống một mình.”

Y thật sự có chút mỏi mệt, không định dây dưa cùng Hạ Lan Trạch, liền nhận ngọc, “Đa tạ sư huynh.”

Thấy y đã nhận, trên mặt Hạ Lan Trạch rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, “Như vậy thì ta cũng không quấy rầy sư đệ nghỉ ngơi. Qua mấy ngày, ta lại đến thăm sư đệ.”

Y nhàn nhạt gật đầu, xoay người đi vào Thanh Trúc Lâm.

Chỗ ở của Diệp Vân Lan, ở sâu trong rừng trúc.

Đi được nửa khắc, thấp thoáng thấy bên trong cành trúc, có thể mơ hồ thấy được trong rừng có một gian nhà trúc.

Chưa đến gần, lại ngửi được một trận nhàn nhạt hương hoa.

Diệp Vân Lan nhìn thấy mấy chục trượng đất trống xung quanh nhà trúc đã được xây hàng rào vây quanh, xuyên thấu qua khe hở hàng rào, có thể nhìn thấy bên trong, là biển hoa phiêu diêu theo gió.

Y bước nhanh qua, phát hiện bùn đất chung quanh đều được xới lên, mà chỗ sâu trong biển hoa, là một thiếu niên thân hình thon gầy đang quỳ gối cúi đầu xén đất.

Nghe được tiếng bước chân, thiếu niên quay đầu nhìn qua hướng y đến, một đôi mắt sói dựng lên u quang, giờ phút này lại như chứa đầy ánh sáng ban mai.

“Tiên quân.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thù: Ngươi muốn ta vì ngươi hái một nhành hoa, ta vì ngươi mang đến một biển hoa.

Tiên quân, kinh hỉ không?