Chương 1: Bệnh nhân tâm thần xuyên qua

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng màu tím nhạt chiếu vào căn phòng nhỏ này qua khung cửa sổ nho nhỏ.

Nó chiếu lên khung cửa sổ ố vàng, chiếc bàn sách cũ kỹ và cả cô gái nằm trên mặt đất cả người đầy máu tươi.

……

Khi Dư Tinh tỉnh dậy cô ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, khắp cơ thể cô cảm thấy đau đớn, có một loại cảm giác khoái lạc như sau một đêm điên cuồng. Khó khăn giơ tay lên, cô choáng váng cả người sau khi nhìn thấy vết thương dày đặc trên cánh tay mình, chẳng lẽ tối qua bác sĩ Trương lợi dụng khi cô đang ngủ đã chơi sm cả đêm với cô?

Phải làm sao bây giờ? Dư Tinh có chút lo lắng, nếu những vết tích trên người cô bị người hâm mộ khác nhìn thấy, bọn họ sẽ phát điên phải không?

Đợi đến khi cô đứng dậy một cách khó khăn, mới ngạc nhiên phát hiện rằng nơi này không phải là bệnh viện tâm thần, cũng không phải là phòng bệnh cô đã ở suốt năm năm.

Nhìn vầng trăng tím và vầng trăng trắng bạc giao hòa phản chiếu nhau ngoài cửa sổ, đầu óc Dư Tinh hoàn toàn bế tắc, chẳng lẽ bệnh tâm thần của cô đã trở nên nghiêm trọng đến mức độ như vậy?

Phản ứng đầu tiên của cô là lấy trong túi điếu thuốc nhận được từ bác sĩ Lý ngày hôm qua ra để bình tĩnh lại. Lúc này vừa cúi đầu xuống, cô phát hiện trước mắt mình hiện ra một tấm bảng màu hồng phấn nửa trong suốt.

Có một vài chữ lớn được viết trên đầu bảng.

[Diễn đàn giao dịch của người xuyên không]

Lúc này Dư Tinh đã bình tĩnh lại, nếu cô đã nhìn thấy hai mặt trăng thì cũng sẽ không ngạc nhiên nếu lại nhìn thấy thứ gì đó quá đáng hơn nữa. Vì thế cô rất bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tấm bảng, thậm chí còn có thể đọc được những chữ trên đó.

Đây hình như là một diễn đàn, trên trang chủ có một số bài viết kỳ lạ.

Bài đầu tiên là [Xin giúp đỡ, Tiên sư tu luyện tẩu hỏa nhập ma mà ngủ quên thì phải làm sao?]

Haha, nhìn thấy bài đăng này Dư Tinh nghĩ thầm, bệnh tâm thần của cô thực sự đã trở nên nghiêm trọng rồi.

Cô bình tĩnh mở bài đăng, điều khiến cô chú ý là hai câu trả lời ở trên cùng.

[Tiểu Lệ thế giới Ma Pháp: Chủ post là nam hay nữ?]

[Tài khoản được linh khí phục sinh: Tiên Tôn là nam hay nữ vậy?]

Bệnh thần kinh! Du Tinh thầm mắng một câu, có ai tinh thần bình thường mà để ý đến loại vấn đề này không?

Vì vậy, cô thoát khỏi bài đăng này, nhìn vào bài viết tiếp theo.

[Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn trong ánh mắt học trò tôi nhìn tôi]

Khi bấm vào xem, cô cảm thấy ảo giác của mình ngày càng nghiêm trọng vì hai bình luận phía trên sao mà quen thuộc vậy.

[Tiểu Lệ thế giới Ma Pháp: Chủ post là nam hay nữ?]

[Tài khoản được linh khí phục sinh: Đồ đệ là nam hay nữ vậy?]

"..." Dư Tinh nhanh chóng thoát ra khỏi bài viết, cô không dám tùy tiện bấm vào bài viết nào nữa.

Tiếp tục xem phía dưới, các bài sau theo thứ tự là [Yêu tinh xinh quá đi!!]

[Lâu dài: Mua lại các loại dị thú]

[Hỏi cách chế tạo bom nguyên tử]

[Tôi cảm thấy hình như mình sắp chết rồi]

……

Nhìn tới đây Dư Tinh giơ tay che mặt lại, bệnh tâm thần nghiêm trọng đến trình độ như này còn cứu được không? Liệu cô vẫn có thể vui vẻ chơi đùa với bác sĩ Trương, bác sĩ Lý và y tá Triệu như xưa chứ?

Đúng lúc đó cô nhìn thấy một bài viết màu đỏ được ghim lên đầu.

[Người mới phải biết]

Bấm vào, nội dung vậy mà rất dài.

[Một: Xin đừng hoảng sợ khi nhìn thấy bài viết này, hãy cố gắng bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục đọc xuống dưới.

Hai: Bạn đã xuyên không (du hành xuyên thời gian, không gian).

Ba: Xin đừng nghi ngờ, mọi người trong diễn đàn này đều là những người xuyên không, chỉ là thế giới họ du hành qua là khác nhau.

Bốn: Điều đầu tiên bạn phải làm bây giờ là tìm hiểu xem hiện tại bạn có thân phận gì, bạn đang ở trong môi trường nào và bạn đang ở trong thế giới nào. (Phương pháp cụ thể là, nếu bạn là một linh hồn xuyên không, hãy bình tĩnh nhắm mắt lại, cố gắng tìm hiểu ký ức của nguyên chủ...)

Năm: Bây giờ bạn đã hiểu sơ bộ về tình huống của mình, vì vậy vui lòng thoát khỏi bài đăng này, nhấp vào trung tâm cá nhân ở góc trên bên phải của diễn đàn để xem và hoàn thiện thông tin cá nhân của bạn.

Sáu: Bây giờ bạn có thể đăng bài, hãy cùng mọi người chào hỏi một xíu nhé.]

Suy nghĩ đầu tiên của Dư Tinh khi nhìn thấy điều này là nếu đây đều là ảo giác của cô thì ảo giác của cô khá có trật tự.

Hơn nữa nội dung bài viết này rất thú vị, không thì cứ thử làm theo nội dung bài viết xem sao.

Vì vậy cô đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh, vừa nhìn cô đã biết nguồn gốc của mùi máu tanh đọng lại trên chóp mũi. Ở xung quanh cô, sàn nhà, vách tường và trần nhà cũ kỹ khắp nơi được bao phủ bởi những hoa văn và đường vẽ kỳ lạ bằng máu.

Dư Tinh suy nghĩ một lúc, cô leo lên trên bàn sách, ngồi xổm nhìn xuống, cô nhìn thấy trên sàn nhà có một hình vẽ khổng lồ giống như vòng tròn ma thuật trong phim điện ảnh. Chỉ là hoa văn trước mắt so với phim điện ảnh phức tạp hơn và còn… có một vẻ đẹp lạ lùng.

Cô tìm thấy một lưỡi dao cạo trong túi, trên lưỡi dao còn có vết máu.

Dư Tinh đại khái đã đoán ra được vết thương dày đặc trên người cô là chuyện gì xảy ra, nguyên chủ đã dùng lưỡi dao cứa vào da cô ấy nhiều lần, dùng máu chảy ra vẽ nên một bức tranh kỳ lạ như vậy trong phòng mình.

Theo hiểu biết hơn 20 năm của Dư Tinh, chỉ có những nghệ sĩ điên rồ mới làm loại việc này, chẳng lẽ nguyên chủ cũng là người làm về nghệ thuật?

Dư Tinh nhắm mắt lại, dựa theo hướng dẫn dành cho người mới đến moi ra ký ức về nguyên chủ từ trong đầu.

Cô vẫn nhớ những chuyện đã xảy ra trước khi xuyên không. khi đó cô đang xem một tài khoản trên mạng nhảy múa trong phòng bệnh của mình thì bác sĩ Trương đột nhiên gõ cửa bước vào.

Bác sĩ Trương là bác sĩ mới của bệnh viện tâm thần này, anh ấy rất trẻ tuổi, cũng rất đẹp trai. Điều quan trọng nhất là Dư Tinh có thể cảm nhận được bác sĩ Trương rất hứng thú với cô.

Vì vậy khi bác sĩ Trương trẻ tuổi và đẹp trai mở cửa và bày tỏ rằng anh muốn nói chuyện với cô, Dư Tinh đã tắt chương trình phát sóng trực tiếp mà không chút do dự.

Bác sĩ Trương ngồi xuống đối diện cô, mở hồ sơ bệnh án ra, nở nụ cười dịu dàng: "Tinh Tinh, mọi người gọi em là Tinh Tinh, tôi có thể gọi em như vậy được không?"

Dư Tinh thầm cười trong lòng, bác sĩ Trương này vẫn còn quá trẻ, thủ thuật nhỏ để đến gần cô ấy đã lỗi thời từ lâu.

Nhưng mà ai bảo Dư Tinh thích hắn, Dư Tinh tình nguyện cùng hắn chơi cái thể loại mánh khóe nhỏ lỗi thời này.

"Đương nhiên có thể." Dư Tinh đáp lại hắn, đồng thời còn bổ sung một câu: "Anh yêu, anh muốn gọi thế nào cũng được."

Tay bác sĩ Trương run lên một chút, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì nụ cười vừa rồi nói: “Em nghĩ rằng mọi người đều thích em có đúng không?”

"Đó không phải là điều em nghĩ." Dư Tinh có chút buồn rầu mà thở dài, cô cúi đầu nhìn bộ đồ bệnh nhân của mình, "Đây là sự thật, em cũng rất phiền não vì điều đó."

“Đừng lo lắng.” Giọng nói của bác sĩ Trương nhẹ nhàng như làn gió xuân ấm áp, “Chúng tôi sẽ giúp em.”

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng trước tiên em phải kiềm chế suy nghĩ của mình. em phải biết rằng sẽ không có ai thích một người xạ lạ trên đường phố."

Dư Tinh nghe vậy trong lòng bừng tỉnh, thì ra đây là suy nghĩ thầm kín của hắn.

Vì thế cô nhìn bác sĩ Trương, nói với giọng điệu gần như nuông chiều: "Anh yêu, anh ghen tị à? Đừng lo lắng, trong lòng em chỉ có anh thôi."

Khi nghe những lời này tay bác sĩ trẻ Trương run lên, mặt lập tức đỏ bừng, sau đó anh ta hít một hơi thật sâu cúi đầu viết gì đó vào hồ sơ.

Dư Tinh lặng lẽ nhìn hai cái, bác sĩ Trương viết hình như là kiến nghị rằng bệnh nhân Dư Tinh không nên xuất viện gì gì đó.

Anh ấy nhất định muốn giữ mình ở bên cạnh mãi mãi, Dư Tinh có chút cảm động nghĩ, anh ấy thật yêu mình, mình khóc đến chết mất.

Sau đó Dư Tinh nhìn thấy bác sĩ Trương đột nhiên kinh sợ đứng dậy và chạy về phía cô, kể từ đó cô không còn nhớ gì nữa.

Có lẽ lúc đó cô đột nhiên xuyên không cho nên bác sĩ Trương mới bỗng nhiên hoảng sợ như vậy.

Dư Tinh u buồn mà thở dài, cô đột nhiên xuyên không, bác sĩ Trương, bác sĩ Lý và y tá Triệu chắc đều rất buồn phải không?

Cô không có ý muốn phụ lòng người khác, loại chuyện như xuyên không này thật sự không phải là chuyện mà cô có thể khống chế được.

Sau hai phút cảm thấy tiếc nuối cho những người bạn tâm giao lam nhan bị cô bỏ rơi trên trần gian, cô tiếp tục kí©h thí©ɧ ký ức của nguyên chủ theo phương pháp của bài đăng.

Ký ức của nguyên chủ giống như nước trong bong bóng, sự cố ý kí©h thí©ɧ của Dư Tinh giống như một cây kim. Chỉ cần chọc kim nhẹ nhàng, quả bóng sẽ vỡ ra, dòng nước sẽ tràn ra ngoài.

Đây là thế giới Vùng Đất Hoang, chín mươi phần trăm đất đai trên thế giới đều bị ô nhiễm, con người chỉ có thể xây những bức tường cao để ngăn chặn ô nhiễm.

Nguyên chủ cũng tên là Dư Tinh, năm nay mười bảy tuổi, cô ấy sống ở khu dân nghèo khu D của thành phố Bảy.

Sau khi bắt đầu kỷ nguyên mới, để giúp những người may mắn còn sống có thể chống chọi tốt hơn với ô nhiễm, phát triển trong một thế giới khắc nghiệt như vậy, Tòa án Tối cao Liên bang đã ban hành chính sách rằng tất cả trẻ sơ sinh phải đến trung tâm di truyền địa phương để sàng lọc gen trước khi sinh.

Những người sinh ra sau quá trình sàng lọc di truyền đều là những con người mới có gen ưu việt, bọn họ mạnh mẽ hơn, thông minh hơn và xinh đẹp hơn. Dưới sự lãnh đạo của một nhóm con người xuất sắc như vậy, loài người có thể lần lượt xây dựng các thành phố trong môi trường khắc nghiệt này.

Những người bình thường sinh ra tự nhiên mà không sàng lọc di truyền được gọi là “Người khiếm khuyết”, vì họ sinh ra đã mang nhiều khiếm khuyết về di truyền. Bởi vì người khiếm khuyết không thể làm hầu hết các công việc tử tế lương cao, chỉ có thể tham gia lao động chân tay ở mức độ thấp nhất, họ không có tiền để sống ở khu A và khu B, nơi có môi trường thành thị tốt hơn, mà chỉ có thể sống trong môi trường khắc nghiệt đầy rẫy tội phạm và sự sa đọa ở khu D, thế nên họ còn được gọi là tiện dân.

Nguyên chủ là một tiện dân sống ở khu D, thành viên gia đình đơn giản, có bà nội chăm sóc tại nhà và một anh trai hiện đang làm nghề làm vịt* ở khu C.

*: Trai bao nhỉ

Nguyên chủ khá may mắn, cô được một nhân vật lớn khu A phát hiện vì thể chất đặc thù, nhân vật lớn cho rằng cô có tiềm năng lớn, vì thế giới thiệu cô vào trường trung học công lập số 7 đi học.

Trường trung học cơ sở số 7 là trường công lập tốt nhất trong bảy thành phố, chín mươi chín phần trăm học sinh theo học ở đó là những con người xuất sắc đã được sàng lọc di truyền. đối với một tiện dân như như nguyên chủ ở khu D, được vào trường cấp 2 số 7 đồng nghĩa với việc cả gia đình đều có hy vọng xoay đầu.

Sau khi nguyên chủ nhận được giấy báo nhập học của trường trung học số 7, anh trai cô đã ở nhà hút thuốc lá kém chất lượng cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, anh trai cô thu dọn hành lý rồi nói với nguyên chủ rằng có người đã giới thiệu anh đến khu C để làm vịt, tiền công rất hậu hĩnh, đủ để trang trải chi phí cho cô học ở trường trung học số 7.

Sau đó anh dặn dò nguyên chủ phải chăm chỉ học tập, rồi rời khỏi nhà đến nay không trở về, chỉ có một khoản tiền gửi cố định hàng tháng nhắc nhở gia đình rằng anh vẫn còn sống.