Chương 14

Sau đó cô có chút oán trách mà nhìn thiếu niên đang quỳ trước mặt mình, ai bảo tôi thích cậu cơ chứ? Tôi nguyện lòng làm bất cứ điều gì vì cậu.

Mười nam sinh nghe thiếu niên nói xong thì chạy tới, người đầu tiên duỗi tay bắt lấy vai Dư Tinh.

[Vận xui cấp 1 7/250.]

Nam sinh kia thân thể bất ngờ nghiêng một cái, không biết là vấp phải chân ai đó. hắn không tự chủ được mà ngã sang một bên, đè bẹp một người khác.

Một nam sinh khác nắm được cánh tay của Dư Tinh.

[Vận xui cấp 1 8/250.]

Một cậu bé khác bắt được Dư Tinh.

[Vận xui cấp 1 9/250.]

[Vận xui cấp 1 10/250]

[Vận xui cấp 1 11/250.]



[Vận xui cấp 1 25/250.]

Chỉ trong vòng vài phút, mọi người đã ngã xuống xung quanh Dư Tinh, hơn nữa vẻ mặt cực kỳ đau đớn, như thể họ bị thương quá nặng không thể đứng dậy được.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Dư Tinh bối rối một lúc, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng họ đang chơi một loại XP rất mới. Nó cùng loại với những trò nhập vai mà một số người thích, chẳng hạn như cảnh sát và tội phạm, bác sĩ và bệnh nhân, giáo viên và học sinh...

Hiểu ra, Dư Tinh hít một hơi thật sâu, sau khi xây dựng tâm lý cho bản thân cô ngồi xổm xuống, tìm kiếm công cụ của từ trên người các nam sinh rồi trói tất cả bọn họ lại.

"Cô làm gì vậy?!" Thiếu niên bị trói mặt đỏ bừng vì tức giận, "Dư Tinh, sao cô dám làm vậy với tôi? Cô có biết bố tôi là ai không?"

“Ồ?” Dư Tinh chợt nhận ra, thì ra bọn họ đang chơi trò bắt cóc và con tin.

Cô vuốt ve khuôn mặt của chàng trai một cách yêu thương, nói: "Nếu cậu thích điều này, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng. Ai bảo tôi thích cậu nè, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì vì cậu."

Nói xong cô đứng dậy, cắn chặt răng, vung roi trong tay một cách hung hãn.

"A!!!" Sau một tiếng thét chói tai, thiếu niên bắt đầu chửi bới Dư Tinh, "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Cô dám làm như vậy với tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!!"

Dư Tinh cau mày, như vậy mà cậu còn chưa thỏa mãn sao?

Cô nhớ đến chuyện thiếu niên nói lúc trước là hắn muốn cởi hết quần áo và ghi lại quá trình tuyệt vời này bằng thiết bị đầu cuối.

Ôiii, cái này thực sự... quá biếи ŧɦái mà.

Nhưng... Dư Tinh nuông chiều nhìn thiếu niên, ai bảo tôi thích cậu, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì vì cậu.

Vì vậy cô cởi bỏ hết quần áo của mọi người, sau đó chuẩn bị thiết bị đầu cuối để ghi lại cảnh tượng này.

Sau khi làm tất cả những điều này, Dư Tinh phát hiện ra rằng tất cả những người kia đều đang điên cuồng lăng mạ và đe dọa cô. Dù biết tất cả là do xp nhưng cô vẫn thấy ồn ào quá. Cô nghĩ nếu là kẻ bắt cóc và con tin thì việc chặn miệng con tin cũng là thao tác bình thường thôi, vì vậy cô bịt chặt miệng tất cả mọi người.

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Dư Tinh cởϊ áσ khoác, xắn tay áo lên, giơ roi trong tay lên.

Cô nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của thiếu niên, mỉm cười: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ làm cậu thỏa mãn. Ai bảo tôi thích cậu cơ chứ."

"Bốp!"

"Bang!"

"Bịch!"

Hết roi này đến roi khác, Dư Tinh bận rộn vẫy roi, vì bạn trai mà làm việc không mệt mỏi.

"Aaaa ..."

"Ú ú ú ú..."

"Á á á á á á..."

Các thiếu niên bị đánh đến cả người đỏ bừng, lăn lộn trên mặt đất mà chỉ có thể phát ra âm thanh “a ú á”.

Để làm hài lòng tất cả mọi người, Dư Tinh đã làm việc chăm chỉ trong ba giờ. Sau ba giờ, cô kiệt sức đến mức thở hồng hộc, không thể nhấc nổi cánh tay của mình nữa.

Không được, mình không thể tiếp tục được nữa, mình gần như kiệt sức rồi.