Chương 18

[Chủ post, Vạn người mê ở thế giới Vùng Đất Hoang: Khụ khụ, cái đó, tôi là một người đứng đắn nha, XP của tôi cũng bình thường, tôi không thích điều này lắm. Nhưng... Cố Á cậu ấy rất đẹp trai, còn ngầu nữa, vừa đúng là mẫu người của tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu bạn thích ai đó bạn sẽ phải trả giá vì họ. Nếu cậu ấy thích điều này, tôi cũng sẵn lòng chơi trò này với cậu ấy. Vậy nên chiều nay tôi đã ở trong nhà kho bỏ hoang, chơi với mười một người trong ba tiếng đồng hồ, bây giờ tôi mới lên xe về nhà nè.]

[Tiểu Lệ Thế giới Ma Pháp:...]

[Gia Hào có hào quang sống lại:...]

[Tiểu Tây thế giới Vô Hạn:...]

[Tử Hàm thế giới Đấu Khí:...]

[Chị gái duy nhất của thể giới ABO:...Tôi có nhìn lầm không? Em và mười một người...mười một?]

[Chủ post, Vạn người mê ở thế giới Vùng Đất Hoang: Ngượng ngùng.jpg Không có cách nào khác, Cố Á thích chơi nhiều người, ai bảo tôi thích cậu ấy? Tôi đành phải chiều theo cậu ấy vậy.]

[Chị gái duy nhất của thể giới ABO: ...Chị sai rồi, chị không nên coi thường bé, bé trâu bò thật, chị phải dập đầu quỳ lạy bé mới đúng nha.]

[Tiểu Tây thế giới Vô Hạn: Tôi... tôi vào phó bản đây, tôi phải quên hết những gì vừa nhìn thấy, nếu không có khả năng chắc tôi không quay lại được nữa...]

Sau khi trao đổi vui vẻ với mọi người trên xe, cuối cùng cô cũng đến được khu D.

"Đã tới thôn mới Quảng Minh, hành khách xuống xe vui lòng xuống bằng cửa sau..."

Dư Tinh thu giao diện đi xuống xe, cô hít hít mũi, sau khi ở khu B được một ngày, cô đã có chút không quen với chất lượng không khí ở khu D.

Lúc này trời đã khuya, có rất ít người trên đường. Trăng tím có ảnh hưởng lớn đến người dân vào ban đêm, người dân khu D không đủ tiền mua đồ bảo hộ sẽ cố gắng tránh ra ngoài vào ban đêm.

Dư Tinh quấn áo khoác thật kỹ, chạy chậm về nhà.

Nguyên chủ sống trong một ngôi nhà được cải tạo từ một gara trên mặt đất thuộc tiểu khu thôn Quang Minh mới, tiểu khu rất cũ nát, hầu như không có bất động sản, nhưng nó vẫn là nơi trú ẩn có thể che mưa che gió. Bạn phải biết rằng nhiều người ở khu D thậm chí không có nhà riêng mà chỉ có thể thuê nhà, hoặc sống ở một số nơi vừa bẩn thỉu vừa nguy hiểm.

Cô vừa chạy đến cửa nhà thì cửa đã từ bên trong mở ra.

Một bà lão mặc đồ ngủ với mái tóc ngắn màu hoa râm buộc lại đứng sau cánh cửa, quan tâm nhìn Dư Tinh: "Tinh Tinh à, sao con về muộn thế?"

"Dạ, có chút chuyện xảy ra ở trường." Đây là bà nội của Dư Tinh, bà đã làm việc chăm chỉ để nuôi dạy anh em Dư Tinh sau khi cha mẹ Dư Tinh chết.

“Mau vào thôi.” Dư Tinh thúc giục bà vào nhà, người lớn đối với ánh trắng tím có năng lực chống cự yếu nhất, buổi tối không thể ra ngoài. “Bà nội, con có tin tức tốt muốn báo cho bà.”

Sau khi vào nhà, Dư Tinh đang định mở miệng nói chuyện, thì bà nội đã cầm lấy ba lô của cô, nói: “Con vẫn chưa ăn cơm phải không?”

Bà cụ đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui thầm, lấy từ trong túi ra một vật màu đỏ đưa cho Dư Tinh, dùng giọng điệu như hiến bảo vật nói: "Nhìn xem! Đây là cái gì?"

Dư Tinh nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một quả táo đỏ tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.