Chương 7

Dư Tinh không biết rằng cô đột nhiên trở thành vai chính trong chủ đề nóng trên diễn đàn trường, hiện cô đang ở trong văn phòng giáo viên. Sự việc vừa rồi đã gây ra ồn ào không nhỏ, chủ nhiệm lớp biết rồi.

Chủ nhiệm lớp tên Hà Ngạn, là một thanh niên đeo kính gọng vàng trông rất tuấn tú lịch lãm, tuổi tác cụ thể Dư Tinh không nhìn ra được. Ngày nay, với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, đặc biệt là đối với những người xuất sắc đã vượt qua sàng lọc gen, tuổi thọ được kéo dài hơn rất nhiều, quá trình lão hóa cũng diễn ra chậm hơn.

Mọi người trên đường đều trông rất trẻ tuổi, chỉ ở mười mấy năm trước khi kết thúc sinh mệnh thì mới đột ngột già đi, vậy nên Dư Tinh cũng không biết các giáo viên bao nhiêu tuổi.

"Dư Tinh." Hà Ngạn ngồi trên ghế, rõ ràng ngẩng đầu nhìn Dư Tinh, nhưng trong mắt lại tràn đầy khinh thường, "Em có thể giải thích chuyện vừa rồi là như thế nào không?”

Lúc này, Dư Tinh đang ở một mình trong văn phòng đối mặt với Hà Ngạn, vì vết thương ở lưng nên Vân Đại phải đến phòng y tế. Dương Khả bởi vì không có tham dự sự việc lúc sau cho nên cũng không có bị gọi vào văn phòng.

Dư Tinh một mình đối mặt với giáo viên chủ nhiệm, tâm trạng rất buồn bã. Rõ ràng là phim điện ảnh của ba người, sao chỉ có mình tôi có tên thôi vậy?

“Thưa thầy.” Dư Tinh bị đưa vào bệnh viện tâm thần có liên quan đến giáo viên, cho nên hiện tại cô đối với nghề giáo viên có chút bóng ma tâm lý, cô nhìn thấy giáo viên thì căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Em không hiểu thầy muốn em giải thích cái gì nữa."

Đôi mắt sau gọng kính viền vàng của Hà Ngạn nheo lại, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, "Em đang giả ngốc à? Em là một tiện... người khiếm khuyết, có thể được học ở trường trung học số 7 là chuyện may mắn cỡ nào, em nên trân trọng cơ hội này thay vì lúc nào cũng gây rắc rối trong trường!”

Dư Tinh cảm thấy thật oan uổng mà, cô vốn không hề gây rắc rối gì, ngược lại, cô rõ ràng đang cố gắng giải quyết mọi chuyện.

"Tôi hỏi em trả lời." Hà Ngạn đè nén cảm xúc nói: "Tại sao eo Vân Đại lại bị thương?"

Dư Tinh ngây thơ chớp mắt: “Bởi vì Dương Khả đυ.ng phải cậu ấy.”

Hô hấp Hà Ngạn cứng lại, trên camera giám sát sự thật đúng là như vậy, Dư Tinh không hề nói dối, nhưng Hà Ngạn cho rằng tất cả chuyện này nhất định là lỗi của Dư Tinh, một tiện dân. Hắn lạnh lùng nói: “Vì sao Dương Khả lại đυ.ng phải Vân Đại?"

"Cái này thì..." Dư Tinh càng thêm vô tội: "Thầy nên đi hỏi Dương Khả mới đúng chứ?"

Hà Ngạn: "..."

Hà Ngạn nhất thời nói không nên lời, hắn cảm thấy cực kỳ bực bội. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, hắn sẽ không nghe Dư Tinh nói bậy nữa, trực tiếp mở camera giám sát lên, để nó dừng lại vào lúc Dư Tinh và Vân Đại đang hôn nhau.

“Việc này em giải thích như thế nào?” Hà Ngạn chỉ vào màn hình camera giám sát: “Sao em lại hôn Vân Đại?”

Dư Tinh nhìn vào hình ảnh trong camera giám sát, trong video giám sát, cô ôm eo Vân Đại rồi hôn lên, sau đó Vân Đại đưa tay ra và ôm chặt lấy cô. Từ những đốt ngón tay trở nên trắng bệt của Vân Đại cũng có thể nhìn ra cô dùng sức mạnh như nào, đồng thời cũng có thể cảm nhận được những cảm xúc dâng trào và mãnh liệt của Vân Đại.

Trong lòng Dư Tinh thở dài, đáng tiếc cô không thích phụ nữ.

“Không được phép sao thầy?” Ánh mắt Dư Tinh buồn bã nhìn Hà Ngạn, “Ở trường có cấm hẹn hò không ạ?”

Hà Ngạn sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: "Yêu đương cái gì! Em đây rõ ràng là đang quấy rối tìиɧ ɖu͙©!"