Chương 8

Dư Tinh bối rối, cô chỉ vào màn hình rồi nói: "Thầy nhìn xem, đây rõ ràng là một nụ hôn hai bên đều tình nguyện, sao có thể gọi là quấy rối tìиɧ ɖu͙©? Chẳng lẽ là em và Vân Đại đang quấy rối lẫn nhau à?"

Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hơn nữa là Vân Đại thích em chứ không phải em thích Vân Đại, em rõ ràng đã từ chối cậu ấy rồi. Nếu thật sự muốn làm lớn chuyện, thì cũng là Vân Đại đang quấy rối em mới đúng.”

Hà Ngạn: "..."

Hà Ngạn cảm thấy thật buồn cười, một tiện dân ở khu D thì làm sao có ai thích được?

"Vân Đại sao có thể thích em? Em chỉ là một tiện dân mà thôi!"

Dư Tinh không tức giận sau khi nghe điều này, cô chỉ trở nên bối rối hơn. Việc Vân Đại thích cô có liên quan gì đến Hà Ngạn? Tại sao thầy ấy lại kích động như vậy?

Camera giám sát vẫn đang phát lại, Hà Ngạn bất lực nhìn Vân Đại trong camera giám sát giơ tay lên, nắm lấy Dư Tinh và hôn sâu hơn, hắn cảm thấy như thể chính mình cũng bị tiện dân xúc phạm vậy. Hắn vẫn luôn tự hào về gen ưu tú của mình, tự hào khi có thể làm việc và sinh sống ở khu B, người có mặt mũi cao quý sao lại có thể thích một kẻ tiện dân được?

“Cho dù em ấy nhất thời bị em quyến rũ, cho rằng em ấy có tình cảm khác với em, em cũng phải biết đó chỉ là Vân Đại nhất thời hồ đồ mà thôi.” Hà Ngạn dùng ánh mắt âm trầm mà nhìn Dư Tinh, “Em không nên vì chuyện này mà sinh ra bất kỳ ảo tưởng nào, nếu em tiếp tục như này, tôi sẽ xem xét cưỡng chế đuổi học em..."

Dư Tinh nghe Hà Ngạn nói, cô không hiểu tại sao Hà Ngạn lại luôn phủ nhận sự thật rằng Vân Đại yêu cô. Đột nhiên, cô như bị một tia sét đánh trúng, Dư Tinh nhận ra rồi, chắc chắn Hà Ngạn thích cô, nên mới tìm mọi cách để phá hủy mối quan hệ của cô với người khác.

“Thầy…” Dư Tinh kinh ngạc nhìn Hà Ngạn, cô lùi lại một bước, suy sụp nói: “Thầy Hà, thầy không thể như vậy được!”

Nhìn thấy Dư Tinh đột nhiên kinh ngạc và sợ hãi, Hà Ngạn cho rằng Dư Tinh sợ bị đuổi học, hắn đã đạt được hiệu quả như mong muốn, tâm tình Hà Ngạn bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn.

"Không thể? Tại sao không thể?" Hà Ngạn hơi nâng cằm, thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn của Dư Tinh, dùng giọng điệu của một kẻ bề trên đã khống chế hết thảy mọi việc nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em, tôi có quyền này."

Dư Tinh cảm thấy chính mình đã bị xúc phạm, Hà Ngạn thực sự muốn dùng việc thôi học để uy hϊếp mình, ép buộc mình phải tuân theo. Dư Tinh tuy không phải là người cao thượng, nhưng cô sẽ không bao giờ khuất phục trước loại người này.

"Thầy sẽ không thành công đâu." Dư Tinh lộ ra vẻ mặt kiên cường, "Tôi sẽ không bao giờ để thầy có được thứ thầy muốn."

Hà Ngạn khinh thường cười, giống như đang nhìn một con kiến

đang vùng vẫy, nói: "Thật sao? Em có thể thử xem."

Vẻ nhục nhã hiện lên trên mặt Dư Tinh nhanh chóng được thay thế bằng sự quyết tâm.

Cô nhanh chóng quay người đi đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra rồi trèo lên thật nhanh. Lúc này đang là giờ ra chơi, dưới lầu toàn là học sinh đang tự do hoạt động.

Đột nhiên một học sinh chỉ lên lầu: "Nhìn kìa! Có người nhảy lầu kìa!"

Hà Ngạn cũng giật mình, hắn đứng lên vươn tay ra: "Dư Tinh, em muốn làm gì?!"

"Hà Ngạn!" Dư Tinh đứng trên cửa sổ giận dữ hét lên: "Em tôn trọng thầy là một giáo viên, nhưng em không ngờ rằng thầy lại có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy với em, thậm chí thầy còn muốn dùng chuyện thôi học buộc em phải tuân theo. Em nói cho thầy biết, cho dù là tiện dân sống ở khu D cũng có tôn nghiêm của bản thân! Em thà chết cũng không để thầy thành công, em phải dùng cái chết của mình để vạch trần bộ mặt xấu xa ghê tởm của thầy!"

Nói xong, cô không chút do dự nhảy xuống, các học sinh đang vây xem bên dưới hét lên một tiếng, thi nhau lấy thiết bị đầu cuối của mình ra ghi lại cảnh tượng này.