Chương 17

8 giờ tối, Giang Nhan ăn xong ở nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên, sau đó đến trung tâm thương mại mua sắm một lúc.

Gần đây bởi vì chuyện hôn nhân khiến cô chán ăn nên mới ăn cay để kí©h thí©ɧ vị giác, tâm trạng rất tốt, cô mua thêm hai bộ quần áo và hai đôi giày mới.

Giang Nhan là khách hàng VIP, nhân viên mua sắm quen biết cô nhiều năm, thấy cô đột ngột thay đổi phong cách, cười hỏi: “Sao đột nhiên cô lại mặc kiểu dáng áo này vậy à? Lâu lắm rồi chưa thấy cô đi giày đế bằng.”

“Đổi phong cách, cuộc sống sẽ nhàm chán nếu cứ giữ nguyên một kiểu không thay đổi.” Giang Nhan cười khẽ.

Lâu lắm rồi cô chưa bị ai đó gọi là dì, cho nên không thể cứ trang điểm đậm mãi được.

“Cuộc sống nên thú vị một chút.” Nhân viên bán hàng cười đầy ẩn ý, đưa túi đồ cho cô, “Đàn ông ấy à, ai cũng thích thay đổi.”

Giang Nhan quét mã trả tiền: “Hiện tại đang trong trạng thái tự do.”

Nhân viên bán hàng tiếp tục cười: “Vậy thì càng phải đối xử tốt với bản thân hơn, bây giờ nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, người này còn đẹp hơn người kia, thể lực cũng tốt, không nên lãng phí thời gian cho một người đàn ông.”

Câu nói này thật sự hợp với suy nghĩ của Giang Nhan.

“Tuổi trẻ cũng là vốn liếng của đàn ông.”

Trước đây cô luôn kén cá chọn canh, cảm thấy bề ngoài bọn họ ưu tú nhưng bên trong đều như nhau, bây giờ nghĩ lại, Diêu Chấn khác gì với bọn họ? Thậm chí so với những người đàn ông khác, Diêu Chấn còn bẩn thỉu hơn.

Treo cổ tử tự trên cây là quyết định sai lầm nhất mà cô từng làm trong đời.

***

10 giờ tối, Giang Nhan về đến nhà, vừa mới ngồi xuống sô pha thì Diêu Chấn gọi điện thoại tới.

Cô nghe máy: “Có việc gì?”

Lúc trước, mỗi khi Diêu Chấn gọi điện thoại cho cô phải gọi mấy cuộc mới có người nghe máy, hôm nay lại nhanh đến bất thường, Diêu Chấn sửng sốt, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy ngày nay em có khỏe không?”

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Giang Nhan lười vòng vo với hắn, nghe thấy giọng nói của hắn liền chán ăn.

“Anh chỉ muốn hỏi thăm em thôi, không có việc gì khác.”

“Nếu anh rảnh thì quan tâm cô gái nhỏ kia nhiều hơn chút đi, tôi không cần.” Giang Nhan trực tiếp kết thúc cuộc gọi, ném lên bàn, vừa đặt điện thoại xuống, có một cuộc gọi khác gọi tới, cô liếc nhìn, là một dãy số xa lạ.

Giang Nhan do dự mười mấy giây, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, phòng khách trống rỗng, không có gì khác thường, cô vừa cầm điện thoại vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

Bên kia im lặng một lúc lâu, không cúp máy.

Giang Nhan cũng không nói gì, cô cẩn thận nhìn xung quanh nhà, chờ đợi bên kia mở miệng.

“Tôi đoán, hiện tại cô đang nghi ngờ tôi ở nhà cô, đang lo lắng kiểm tra xung quanh.” Giọng nói của đối phương cuối cùng cũng truyền qua điện thoại, “Không cần nhìn, tôi không ở đấy.”

Giang Nhan ngồi thẳng người, đặt điện thoại lên trên bàn, bật loa ngoài, rót cho mình một cốc nước.

“Anh đoán chuẩn đấy, nhưng lần sau khi anh nói chuyện, có thể thay đổi giọng nói đáng ghét kia, thay bằng giọng thật của mình không?”

“Cô ghét giọng chồng cô lắm à?”

“Ừ.”

“Trưa hôm nay anh ta mới ăn cơm với cô gái kia, cô muốn nhìn ảnh không?”

“Không muốn.”

“Được rồi.”

“Nếu anh muốn tôi xem thì có thể gửi qua đây.” Giang Nhan thay đổi, bữa tối ăn đồ cay và dầu mỡ, cổ họng khá khó chịu, cô uống một cốc nước lớn rồi mới nói tiếp, “Mấy ngày anh thế nào rồi?”

“Giống cô thôi. Ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Kết thúc cuộc gọi, một tin nhắn được gửi đến, bên trong có hai bức ảnh, một cái là ảnh Diêu Chấn ăn cơm với Lục San, một bức ảnh khác là ảnh phong cảnh, Giang Nhan lập tức lưu lại, phóng to để nhìn kỹ.

Cô gửi ảnh chụp cùng với một dãy số cho cảnh sát Tưởng.

Khi đang xem bức ảnh, cảnh sát Tưởng gọi điện thoại tới: “Bác sĩ Giang, trong nhà có gì bất thường không? Tôi đã cử người theo dõi khu nhà cô ở rồi.”

“Không, cảnh sát Tưởng, phiền anh điều tra xem camera của quán ăn Diêu Chấn ăn cơm vào trưa hôm nay, xem có manh mối gì hay không.”

“Được, tôi lập tức cử người đi điều tra. Nếu bên cô có tình hình gì khác thì báo cho tôi biết.”

Kết thúc cuộc gọi, Giang Nhan tiếp tục quan sát bức ảnh đối phương gửi tới, từ góc độ chụp, cùng với bố cục quán ăn giữa Diêu Chấn và Lục San.

Cô tập trung vào bức ảnh phong cảnh thứ hai, cô đã nhìn thấy ánh nằng hoàng hôn khi cô đang lái xe đi ăn, nó mới được chụp vào ngày hôm nay.

Đối phương gửi cho cô hai bức ảnh này là có mục đích gì?