Chương 33

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giang Nhan gọi lại, bên kia cúp máy trong vài giây.

Nhìn số điện thoại, Giang Nhan cụp mắt xuống, trầm tư suy nghĩ, không quá nôn nóng.

Cô bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ khả năng xảy ra chuyện này, Bạch Khả Kim là người bạn cô quen sau khi đi làm, từng ngồi tù vì tội danh ăn cướp, rất thích chơi quyền anh, chơi parkour*, cả người toàn cơ bắp, thân hình giống như đàn ông, đánh nhau không hề chớp mắt.

*Parkour có nguồn gốc từ Pháp và được công nhận là trò chơi vận động mạo hiểm (X-game) của giới trẻ năm 2005. Đến với môn chơi này, bên cạnh việc rèn luyện thân thể với các động tác nhanh, khó, dẻo dai... còn đòi hỏi người chơi phải có ý chí vượt khó, sáng tạo và phản xạ nhạy bén trước mọi tình huống khó khăn, điển hình như là nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, tung người vượt qua chướng ngại vật

Quan trọng là cô ấy có ba số điện thoại, mà những người đó vừa dùng số cô ấy không thường xuyên sử dụng gọi điện thoại cho cô.

Thông minh, nhanh nhẹn, khoẻ như cô ấy, sao lại dễ dàng rơi vào tay những người đó?

Giang Nhan gọi vào số điện thoại khác của cô ấy, sau khi gọi vài lần, cuối cùng cũng có người bắt máy, đầu dây bên kia nói những câu thô tục: “Mẹ kiếp, mấy miếng cao dán này giũ mạnh đến đâu cũng không bong ra. Giang Nhan, tớ bị trộm mất một cái điện thoại, cậu đừng để bọn họ lừa.”

Giang Nhan thở phào: “Hiện tại cậu thế nào rồi?”

“Mẹ nó, thiếu chút nữa thì rơi vào tay bọn chúng, cũng may tớ phản ứng nhanh, hiện tại đang kéo dài khoảng cách, không nói chuyện với cậu nữa, cậu đứng đó chờ tớ, đừng chạy linh tinh.” Bạch Khả Kim thở hổn hển, chửi tục vài câu, điện thoại truyền đến tiếng ô tô, sau đó cúp máy.

Rõ ràng tình hình của Bạch Khả Kim không lạc quan cho lắm.

Hai mươi phút sau, Giang Nhan gọi xe, chuẩn bị đi đến đó.

Tài xế là một người trẻ tuổi, hỏi Giang Nhan: “Cô có phải là hành khách có số đuôi điện thoại 2879 không?”

Giang Nhan nhanh chóng liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trong xe, sau đó gật đầu xác nhận.

“Lên xe đi, trễ như vậy rồi sao cô không gọi người nhà tới đón mà lại gọi xe?”

Giang Nhan mở cửa ghế sau, ngồi vào, thản nhiên nói: “Xe hỏng.”

Cửa xe vừa đóng lại, tài xế không vội lái đi, Giang Nhan ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của tài xe qua gương chiếu hậu.

Tài xế cụp mắt xuống như không có chuyện gì xảy ra: “Điểm đến của cô là cầu lớn Châu Giang, muộn thế này rồi cô tới đó làm gì?”

“Gặp mấy người bạn, tài xế, phiền anh lái xe nhanh một chút, tôi đang vội.”

Khi xe rời khỏi cổng trường, hoà vào đường lớn, Giang Nhan bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế quan sát cô: “Vừa rồi tôi nhận hai đơn hàng, tiện đường với nhau, cô đi chung xe có được không? Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ đi đón người đó ngay bây giờ.”

Giang Nhan từ chối: “Tôi đang vội.”

“Đối phương ở ngay ngã tư phía trước, chỉ cần dừng lại một lúc thôi.” Tài xế tươi cười, “Cô xem, đã muộn thế này rồi, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi, chạy xong đơn của hai người tôi sẽ vê nhà.”

Thái độ của Giang Nhan rất cứng rắn: “Sao anh không nói trước với tôi? Tôi không thích đi chung xe, hơn nữa tôi cũng có quyền từ chối.”

“Gần trường học không có nhiều xe, bắt taxi không dễ, với cả xe buýt cũng đã hết tuyến, không biết vị khách kia là nam hay nữ, nếu là phụ nữ giống cô, buổi tối đứng một mình chờ xe ở ven đường rất nguy hiểm, tôi hy vọng cô thông cảm giúp tôi.” Tài xế thương lượng một cách thận trọng.

Giang Nhan im lặng, dường như đang do dự.

“Dừng một lúc thôi, sẽ không chậm trễ thời gian của cô, tôi lái xe đưa cô đi trước sau đó mới đưa vị khách đó đi có được không?”

Giang Nhan suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng nói: “Được rồi, vậy anh nhanh lên, tôi thật sự rất vội.”

Nhận được sự đồng ý, tài xế đột nhiên tăng tốc, hai phút sau xe dừng ở ngã tư, ba người đàn ông nhanh chóng mở cửa xe, ngồi lên.

Trong đó có hai người ngồi ghế sau, chen chúc ở chỗ ngồi của Giang Nhan, tay cầm điếu thuốc, mùi thuốc lá nồng nặc, tóc nhuộm đủ màu, quần rách, trông như côn đồ.

Giang Nhan khó chịu, cô nhíu mày dịch sang một bên.

Ngay khi cô di chuyển, người đàn ông bên cạnh cũng dịch sát vào người cô.

Tài xế khoá cửa xe, chậm rãi lái đi.

Ba người và tài xế trao đổi ánh mắt với nhau, trong xe yên tĩnh đến quỷ dị.

Giang Nhan giả vờ không nhìn thấy, nói với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: “Cậu dịch ra một chút được không? Hơi chật.”

Chàng trai bên cạnh mỉm cười: “Người đẹp, một mình cô ngồi chỗ rộng như vậy còn lo chật?”

Hắn đưa chân về phía Giang Nhan, dang rộng: “Chúng tôi cũng đã thanh toán tiền giống như cô, thích ngồi như thế nào thì ngồi như thế đó.”

Nói xong còn cố ý đặt chân mình sát vào chân của Giang Nhan, Giang Nhan lùi về phía cửa xe, sắp không có chỗ để đặt chân.

Cô không nhịn được nữa: “Tài xế, tôi muốn xuống xe, anh dừng ở phía trước giúp tôi.”

Tài xế làm ngơ, lái thẳng về phía trước.

Giang Nhan nóng nảy: “Tài xế…”

Người đàn ông bên cạnh bật cười: “Sao thế, ghét ngồi chung với chúng tôi thế à?”

Chàng trai ngồi ghế phụ nhìn xung quanh, quay đầu nói: “Không có cảnh sát.”

Người đàn ông vui vẻ: “Xem ra người đẹp ngồi bên cạnh tôi không xuống xe được rồi.”

“Dừng xe!” Giọng điệu của Giang Nhan không vui, “Tài xế, tôi không đi xe của anh nữa, nếu anh không dừng xe thì tôi sẽ báo cáo anh trên ứng dụng.”

Tai xế khó xử, nói: “Người đẹp, ở đây không có chỗ đỗ xe ven đường, cô hiểu cho tôi một chút đi, chỉ hai mươi phút thôi, ngồi một lúc nữa là đến. Tôi còn phải dựa vào nghề này để kiếm tiền, đừng khiếu nại.”

Ba chàng trai cười to, người ngồi ghế phụ trực tiếp ngả bài: “Người ta thường nói khi tuyệt vọng có thể thử mọi thứ, nghe nói viện trưởng Giang là chuyên gia tâm lý học, nhưng trông có vẻ không thông minh lắm, có lẽ thường ngày luôn giả danh đi lừa người khác, nhỉ?”

Giang Nhan cảnh giác hỏi: “Mấy người là ai?”

“Không phải mới vừa nói chuyện điện thoại với cô sao? Quên nhanh như vậy à?” Người đàn ông bên cạnh nhìn sang, lắc đầu, “Chậc chậc chậc, đúng là phú bà, 30 tuổi mà trẻ như vậy, chỉ là đầu óc không linh hoạt, không nên tiếp tục công việc này đâu .”

Nói đến mức này, không cần nói cũng biết thân phận của đối phương.

Mấy người cùng nhìn Giang Nhan chằm chằm, cười đắc ý.

Giang Nhan không hề tỏ ra rụt rè, cô ngồi thẳng người.

Mấy người đàn ông đang cười, nhìn thấy Giang Nhan bình tĩnh, không tỏ ra sợ hãi, biểu cảm trở nên cứng đờ.

“Mẹ nó, cô ta không sợ, cô ta bẫy chúng ta.”

Hai người ngồi ghế sau quay đầu nhìn lại, không thấy xe cảnh sát, bọn họ dùng dao kề trên cổ Giang Nhan, nói: “Nói, cô đã liên lạc với cảnh sát chưa? Hiện tại bọn họ đang ở đâu?”