Chương 13: Biện pháp làm Khiêm Chuẩn uống rượu

Đến tận bây giờ, Tô Thiên Tầm mới hiểu rõ vì sao buổi chiều Tang Tử vẫn cố gắng giúp nhà đầu tư nói chuyện.

Chắc chắn là cô ấy đã biết được chuyện gì đó rồi.

Ngài kim chủ đến, tất cả mọi người ở đây chen chúc nghênh đón.

Họ sợ chậm một bước sẽ chọc cho ngài kim chủ không vui.

Tô Thiên Tầm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cô đứng cách xa mọi người nhìn người đàn ông vừa mới vào phòng này.

Nếu nói đây là sự trùng hợp, cô mới không tin.

Sau khi đá Điền Đại Hữu ra ngoài, người này khẳng định lại đi đầu tư.

Đúng lúc này, hình như người đàn ông này đã cảm nhận được cái gì đó, anh ta xuyên qua đám người liếc nhìn cô một cái.

Ánh mắt của hai người bất ngờ chạm vào nhau.

Ánh mắt sâu thẳm thuần túy của người đàn ông này lộ ra niềm vui sướиɠ không thèm che giấu như trút xuống nhưng mà niềm vui mừng đó liền biến mất trong nháy mắt, liền trở lại bình thường rồi biến thành lạnh nhạt liếc mắt một cái, dời tầm mắt ra chỗ khác.

Lúc cô tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, khóe miệng Tô Thiên Tầm nhếch thành độ cong rất đẹp nhưng đối phương mau chóng dời ánh mắt sang nơi khác làm khóe môi đang nhếch lên liền cứng đờ.

Không biết tại sao nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hơi trống rỗng.

Tô Thiên Tầm bĩu môi, xoay người lấy một miếng tráng miệng từ chiếc đĩa bên cạnh bỏ vào miệng.

Tô Thiên Tầm không còn quan tâm đến việc mọi người nhiệt tình chào đón nhà đầu tư thế nào.

Cho đến khi có người tới gọi cô trở về chỗ ngồi.

Mọi người trong phòng đều ngồi xuống, Tô Thiên Tầm không muốn để mọi người biết mình quá thân thiết với Khiêm Chuẩn nên cô tính toán tùy ý tìm một cái bàn rồi ngồi xuống. Tuy nhiên, ai mà ngờ Chương Hoa Lai lại đứng dậy gọi cô: “Tiểu Tô, ở chỗ này.”

Ngồi bên trái Chương Hoa Lai là Hoắc Dĩnh Tân, bên phải không có người mà cách một vị trí là Khiêm Chuẩn, người ngồi bên phải anh ta là Đường An Hòa.

Tình huống hiện tại rõ ràng thể hiện trung gian của Chương Hoa Lai và Khiêm Chuẩn là để dành cho cô.

Hoắc Dĩnh Tân vốn định ngồi vào vị trí đó.

Nhưng cô ta vừa bước tới đã nhận được ánh mắt ra hiệu của Chương Hoa Lai, cô ta đành phải đi đến vị trí bên trái anh ấy ngồi xuống.

Lúc này, cô ta dùng ánh mắt tràn ngập ghen tị nhìn chỗ trống bên phải Chương Hoa Lai. Đó chính là vị trí bên cạnh nhà đầu tư.

Đến lúc nâng ly cạn chén, cả đêm còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu cô ta có thể được nhà đầu tư xem trọng, chẳng khác nào khiến cô ta có thể bay thẳng lên cành cao.

Nhưng cô ta không ngờ Chương Hoa Lai sẽ để lại vị trí kia cho Tô Thiên Tầm.

Cuối cùng, Tô Thiên Tầm này là ai? Lại có thể nhận được nhiều sự chăm sóc từ Chương Hoa Lai đến như vậy?

Hoắc Dĩnh Tân càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không cam tâm.

Không biết có phải cô ta bị nóng đầu hay lòng hiếu thắng trỗi dậy quá mạnh mẽ hoặc do ban ngày, cô ta bị người khác đuổi ra khỏi phòng nên cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương quá nặng. Cho nên lúc này, cô ta mới cầm ly rượu đi thẳng đến trước mặt Khiêm Chuẩn.

Cô ta dùng cách giới thiệu quen thuộc từ trước đến nay: “Chào Khiêm tổng, tôi là nữ chính Hoắc Dĩnh Tân của bộ phim “Thường Nguyệt”. Bây giờ, tôi đang làm nữ phụ của bộ phim này.”

Cô ta cố tình nhắc đến “Thường Nguyệt”, bởi vì cô ta là diễn viên chính và cô ta cho rằng có tác phẩm sẽ làm nhà đầu tư nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa.

“Tôi rất vui mừng khi nhìn thấy ngài. Tôi kính ngài chén rượu này.”

Cô ta nói xong liền dùng hai tay cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch.

Cô ta tự nhận mình có vẻ ngoài xinh đẹp hơn Tô Thiên Tầm, nhiều thứ để khám phá hơn Tô Thiên Tầm, diễn xuất tốt hơn, cũng có kinh nghiệm hơn. Những thứ này sẽ khiến Khiêm Chuẩn càng thưởng thức hơn.

Sau khi cô ta uống hết rượu, còn õng ẹo chớp đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Khiêm Chuẩn.

Tô Thiên Tầm từng gặp không ít người phụ nữ không có tầm nhìn tốt nhưng cô chưa từng thấy Hoắc Dĩnh Tân không có tầm nhìn như vậy.

Khó trách cô ta đã vào làng giải trí được hai mươi năm mà vẫn không nổi tiếng, thậm chí sau khi nhận được vai nữ chính vẫn không trở nên nổi tiếng.

Người này đừng nói EQ, ngay cả đầu óc cũng không có.

Tô Thiên Tầm mặc chiếc váy đỏ dịu dàng duyên dáng bước đến trước mặt Hoắc Dĩnh Tân, cong môi cười: “Cô Hoắc, đừng nói là bây giờ cô vẫn nhận nhầm đối tượng mời rượu, vậy thì chắc sẽ khiến người ta cười chết.”

Hoắc Dĩnh Tân là diễn viên do Chương Hoa Lai mời đến vì trước kia, hai người từng hợp tác với nhau. Hoắc Dĩnh Tân từng lén lút nhờ vả anh ấy đề cử cô ta tới nhiều nơi hơn.

Chương Hoa Lai nghĩ người này cũng coi như biết cố gắng, nhân vật lần này lại rất phù hợp với tính cách của cô ta nên mới đến tìm cô ta.

Ai ngờ Hoắc Dĩnh Tân lại là người không có đầu óc như vậy.

Trước kia, tuy hai người đã từng hợp tác với nhau nhưng dù sao, anhấy không tiếp xúc nhiều với cô ta. Hôm nay, anh ấy mới phát hiện bản thân đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Anh ấy lo lắng Khiêm Chuẩn nổi giận, vội vàng đi ra chủ trì đại cục: “Dĩnh Tân mau mời Tiểu Tô ngồi xuống, bên trái của tôi mới có phong thủy quý giá nên tôi cố ý giữ lại cho cô.”

Sau đó, anh ấy lại xoay người nói với Tô Thiên Tầm bằng gương mặt tươi cười: “Tiểu Tô à, hôm nay chị Hoắc của em uống quá nhiều nên em đừng để bụng.”

Đạo diễn mà anh ấy đang làm thật sự sắp trở thành mẹ già rồi.

Uống xong một ly rượu, hơi hưng phấn.

Hoắc Dĩnh Tân vẫn mặt dày cầm ly rượu nhìn Khiêm Chuẩn, không chịu rời đi: “Khiêm tổng, ngài không cho tôi một chút mặt mũi à?”

Khiêm Chuẩn nhíu mày nhìn Tô Thiên Tầm bên cạnh, anh luôn là người kiệm lời nên căn bản không muốn giao tiếp.

Bình thường khi đi ra ngoài, anh luôn dẫn trợ lý theo vì trợ lý của anh có thể hiểu anh muốn gì qua một ánh mắt, nhưng hôm nay có Tô Thiên Tầm ở đây nên anh không có dẫn ai theo mà một mình vào phòng yến tiệc.

Bây giờ anh không muốn đối phó với cô ta, anh chỉ muốn đuổi người này đi.

Tô Thiên Tầm là người hiểu rõ tình cách của Khiêm Chuẩn nhất, dáng vẻ này là đang trên bờ vực nổi giận.

Khiêm Chuẩn mà khởi động núi lửa thì thật sự là trời đất rung chuyển.

Nhiều người có mặt ở đây, cô lại mới đến đoàn làm phim nên không muốn có chuyện xảy ra.

Cô im lặng thoải mái đi đến bên cạnh Khiêm Chuẩn rồi ngồi xuống cô nhướng mày nhìn Hoắc Dĩnh Tân: “Cô Hoắc có lẽ không biết tính cách Khiêm tổng, anh ta không thích tiếp xúc gần với phụ nữ, nhất là loại… chủ động dính lên.”

Mọi người trong phòng đều đang nhìn vở kịch sôi nổi bên này, muốn xem cuối cùng là gió Đông có thể áp đến gió Tây hay là gió Tây áp đến gió Đông.

Lúc đầu mọi người đều cảm thấy Hoắc Dĩnh Tân là người có tư cách và sự từng trải của bậc tiền bối, Khiêm Chuẩn nhất định sẽ nể mặt mũi.

Nhưng sau đó bọn họ mới hiểu người ta là nhà đầu tư, là ông lớn thì sao người ta phải nể mặt mũi loại hàng này.

Giờ phút này nghe Tô Thiên Tầm nói, biểu cảm trên mặt cô ta liên tục thay đổi.

Cô ta không ngờ Tô Thiên Tầm nói thẳng suy nghĩ của mình, hai má của Hoắc Dĩnh Tân đỏ lên. Đây không phải đang chỉ trích cô ta dính chặt lên người anh à? Mấu chốt người ta còn không thích.

“Tô Thiên Tầm, cô có ý gì?”

Tô Thiên Tầm nhướng mày: “Ý trên mặt chữ.”

Hoắc Dĩnh Tân căn bản không để bình hoa như Tô Thiên Tầm vào đáy mắt, có rất nhiều người xinh đẹp trong giới giải trí nhưng có thể trở thành một người nổi tiếng thì chỉ có vài người: “Nếu Khiêm tổng không thích tôi thì anh ấy thích cô à?”

Tô Thiên Tầm sợ lộ tẩy, không chịu thua cãi lại: “Thật ngại quá, tôi không cần sự yêu thích của Khiêm tổng.”

“Thế nào? Cô định đứng ăn cơm?”

Khiêm Chuẩn lạnh lùng không nói lời nào, Chương Hoa Lai luôn làm người tốt nên cho đến bây giờ, Hoắc Dĩnh Tân mới biết hành động của mình rất ngu ngốc. Trước mặt nhiều người đang ngồi ở đây, cô ta bị người ta lạnh nhạt. Cuối cùng lại có kết cuộc như vậy.

Tô Thiên Tầm mới mặc kệ cô ta sẽ có kết cuộc gì, không coi ai ra gì hỏi Khiêm Chuẩn: “Sao anh lại nhớ tới việc đầu tư vào bộ phim này?”

Hơi thở bên cạnh thay đổi thành người mà anh quen thuộc nên Khiêm Chuẩn thả lỏng hơn, anh nghe Tô Thiên Tầm nói mới nhàn nhạt trả lời: “Chơi đùa.”

Tô Thiên Tầm không thể không thầm giơ ngón tay cái lên anh: “Tùy hứng.”

Chương Hoa Lai có lòng mặc kệ Hoắc Dĩnh Tân nhưng dù sao đây cũng là diễn viên nữ mà anh ấy đề cử, lại không thể mặc kệ cô ta.

Cho nên anh ấy tranh chủ lúc Tô Thiên Tầm đang nói chuyện với Khiêm Chuẩn, vội vàng kéo Hoắc Dĩnh Tân qua: “Dĩnh Tân, nhanh ngồi xuống đi. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Dù Hoắc Dĩnh Tân không cam lòng nhìn Khiêm Chuẩn một cái nhưng lúc này, cô ta có làm gì cũng trở nên vô dụng. Cô ta đành phải thành thật trở về vị trí ban đầu của mình, ngồi đàng hoàng.

Nhưng cô ta càng không thể từ bỏ nỗi oán giận với Tô Thiên Tầm, không ngừng phát ra nhiều suy nghĩ ác ý như sớm muộn cũng có một ngày, cô ta sẽ đạp Tô Thiên Tầm xuống dưới chân.

Cô ta muốn làm cho Tô Thiên Tầm vĩnh viễn không thể xoay người.

Tô Thiên Tầm không để ý đến sự oán giận của Hoắc Dĩnh Tân ở trong lòng.

Sau khi cô trò chuyện vài câu với Khiêm Chuẩn, bữa tiệc tối bắt đầu.

Tô Thiên Tầm vốn không muốn làm phiên dịch của Khiêm Chuẩn nhưng anh ta lại không muốn nói chuyện, chỉ biết giữ im lặng. Cô lại nhìn cả bàn ăn, mọi người đều trầm mặc vì không biết nên nói cái gì để xã giao với anh ta.

Cô đành buông tha thân phận nữ chính, thay anh ta nói chuyện cả một đêm.

Cuối cùng, nhà đầu tư Khiêm Chuẩn lại có một đêm nhẹ nhàng, thong dong trong khi cô lại phải chịu cảnh miệng đắng lưỡi khô.

Tô Thiên Tầm tranh thủ lúc mọi người không chú ý đến họ, nhỏ giọng oán giận nói: “Anh không chịu nói chuyện, vậy cuối cùng là đến đây để làm gì?”

Khiêm Chuẩn đã lâu không ngồi gần Tô Thiên Tầm, anh hít một hơi thật sâu. Vì xung quanh đều là mùi hương trên người cô gái, đó là hương vị anh thích nhất. Mùi hương này làm anh cảm thấy cơ thể thoải mái và dễ chịu, trả lời cũng trở nên tự nhiên: “Thích.”

Tô Thiên Tầm im lặng, mới nói tiếp: “Vậy tại sao anh không dẫn trợ lý theo. Ai mà không hiểu rõ tình hình còn tưởng rằng tôi mới là trợ lý của anh.”

Khiêm Chuẩn lạnh nhạt nói: “Không muốn dẫn theo.”

Nếu anh dẫn trợ lý theo, sao có thể nghe Tô Thiên Tầm nói nhiều như vậy.

Giọng nói ngọt ngào đầy sức sống của cô gái là dáng vẻ thơ mộng của anh.

“Mọi người nói xem, không phải Khiêm tổng bị rối loạn ngôn ngữ chứ? Sao anh ấy không chịu nói câu nào vậy?”

“Cậu mới ngốc, chướng ngại ngôn ngữ có thể làm ăn lớn à!”

“Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói Khiêm tổng luôn có thể chất cá chép, anh ấy đầu tư cái gì cũng kiếm được nhiều tiền.”

“Trong giới giải trí không phải lưu truyền một câu là Khiêm Chuẩn mà đầu tư vào bộ phim nào thì bộ phim đó nhất định sẽ bùng nổ à.”

“Đúng vậy. Bộ phim lần trước có doanh thu hơn ba tỷ, phá vỡ kỷ lục doanh thu cao nhất của năm nay. Tôi còn nghe nói Khiêm tổng chính là nhà đầu tư chính.”

“Tôi cũng nghe nói lúc đầu không ai xem trọng bộ phim kia, đạo diễn phải bán nhà để quay. Sau đó, tôi không biết ông ấy đã làm cách gì mà thuyết phục được Khiêm tổng.”

“Khiêm tổng luôn có tầm mắt tốt.”

“Vì vậy, bộ phim của chúng ta chắc chắn sẽ cháy.”

Người ngồi bàn bên cạnh liên tục thảo luận về Khiêm Chuẩn nhưng chỉ giới hạn ở biểu hiện của Khiêm Chuẩn trên thương trường, còn ở trong thực tế thì không ai hiểu rõ về Khiêm Chuẩn.

Bàn luận về thương trường xong, tự nhiên sẽ nói đến cuộc sống riêng tư của Khiêm Chuẩn.

“Mọi người nói xem, Khiêm tổng không dính một miếng rượu, cũng không chịu nói chuyện với người khác. Đêm nay, cuối cùng ai sẽ là người làm Khiêm tổng uống rượu?”

“Tôi cũng thấy quá dữ, Khiêm tổng luôn dán ánh mắt lên người Tô Thiên Tầm. Anh ấy có tâm tư gì, mọi người còn không rõ à?”

“Kỳ quái, hai người này quen nhau từ lúc nào?”

“Người đầu tư ban đầu là Điền tổng nhưng mọi người nghĩ xem có phải Khiêm tổng đầu tư bộ phim này là bởi vì Tô Thiên Tầm không?”

“Tô Thiên Tầm này cuối cùng có thân phận gì? Sao trước đây tôi chưa nghe người nào nhắc đến nhỉ.”

Cuối cùng đề tài đều rơi vào cuộc sống tình cảm của Khiêm Chuẩn.

Mọi người hứng thú lên, còn lén lút đánh bạc cá cược.

“Các cậu đoán xem, đêm nay ai là người có thể khiến Khiêm tổng uống ly rượu đầu tiên?”

“Tôi cảm thấy ai cũng không thể, rõ ràng người ta không nể mặt bất kỳ ai. Ngay cả đạo diễn Chương, anh ấy cũng không để vào mắt.”

“Vậy có thể thấy Tô tiểu thư rất có tâm kế nhưng rõ ràng là Tô tiểu thư sẽ không uống rượu với Khiêm tổng.”

...

Các cô ngồi bên này, hứng thú tăng vọt sôi nổi bàn luận. Người có ánh mắt tốt, nhìn Tô Thiên Tầm tương đối dễ trò chuyện, bưng ly rượu đến bên cạnh cô.

“Tô tiểu thư, lần đầu gặp mặt. Sau này, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Một tiểu minh tinh được đoàn làm phim mời tới làm khách khách khí nói.

Tô Thiên Tầm biết cô mà uống một ngụm thì sẽ say nhưng cô cũng không muốn làm người ta xấu mặt, đang do dự nên lấy lý do gì từ chối thì thấy Khiêm Chuẩn bưng ly rượu lên nói với tiểu minh tinh: “Thiên Tầm không uống được rượu, tôi uống thay cô ấy.”

Đám người trong phòng: “...”

Thì ra cách đơn giản làm cho Khiêm tổng uống rượu là chỉ cần đi kính rượu Tô Thiên Tầm là được.