Chương 15: Khiêm Chuẩn, Tôi Bị Đau Bụng

Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người cử hành nghi thức khởi động máy xong mới chính thức bước vào giai đoạn quay cảnh đầu tiên.

Ngày đầu tiên quay nên cảnh quay không có nhiều nội dung lắm, chỉ có nhân vật chính đùa giỡn với một vài người.

Tô Thiên Tầm đóng vai nữ chính tên là Điền Lộ Lộ, là một người mới vào nghề. Lúc đầu, cô ấy còn ảo tưởng về những viễn cảnh đầy màu hồng ở chỗ làm việc mới nhưng kết quả là cô ấy vừa mới bước vào công ty, đã bị hiện thực tàn khốc quăng cho một cái tát.

Đường An Hòa đóng vai nam chính tên là Hàn Tranh, là người cùng bước vào công ty với nữ chính. Hai người vào công ty cùng một ngày, cùng một bộ phận.

Hai người thuộc loại có ấn tượng tốt về nhau trong lần đầu gặp mặt. Tuy nhiên, khi Hàn Tranh nhìn thấy Điền Lộ Lộ bị ăn mắng, cậu ta diễn một gương mặt vui sướиɠ khi người gặp họa của mình vô cùng nhuần nhuyễn.

Điền Lộ Lộ tức giận, hận không thể ra tay đánh cậu ta.

Hai người cứ như vậy, ngẫu nhiên thuê cùng một nhà trọ, sống trong cùng một căn phòng chỉ có duy nhất một phòng ngủ chính.



Ngược lại, Tô Thiên Tầm không có ý kiến với Đường An Hòa và biểu hiện rất quy củ.

Hai ngày nay, Đường An Hòa cũng nghe được tin đồn tiêu cực về Tô Thiên Tầm nên diễn thái độ thật sự vượt qua tính cách ban đầu nhưng nó lại làm diễn xuất của anh ta bùng nổ.

Ngay cả Chương Hoa Lai cũng thấy thán phục.

Người hâm mộ đến thăm ban nhìn thấy Ái Đậu biểu hiện tốt như vậy, đều đăng weibo báo hiệu ổn định làn sóng này.

Đương nhiên nội dung mà người hâm mộ phát tán trên weibo đều được đoàn làm phim kiểm duyệt.

Tin tức mà người hâm mộ đăng tải trên weibo không tốn nhiều thời gian đã được đẩy lên hot search, cũng là lần đầu tiên giúp Tô Thiên Tầm chính thức lọt vào tầm mắt của công chúng.

[Wow, anh trai rất đẹp trai, diễn xuất quá tuyệt vời.]

[Tôi còn cho rằng sở trường của anh trai là nhảy và hát, diễn xuất không tốt. Tôi không ngờ là diễn xuất của anh trai lại tốt như vậy.]

[Lầu trên, nói ai không làm được hả?]

[Nói anh trai không được. Tôi nghi ngờ sâu sắc cậu đang xúc phạm anh trai.]

[Đúng rồi, nữ chính là ai? Sao tôi chưa từng thấy xuất hiện?]

[Người này trông rất xinh đẹp, chính là diễn viên ngốc nghếch.]

[Nhân vật của người ta chính là như vậy, là người mới vào nghề. Cậu cho rằng đây là đại gia à?]

[Tôi phát hiện, nữ diễn viên chính là Tô Thiên Tầm, không có tác phẩm nào. Trước đây, cô ấy từng quay một số quảng cáo nhỏ nhưng mấy năm nay, cô ấy đều không ở trong nước nên đây là bộ phim đầu tiên mà cô ấy nhận sau khi quay về nước.]

[Mẹ kiếp, đây là tài nguyên gì? Cô ấy vừa về nước đã được nhận vai nữ chính?]

[Lại còn là diễn vai đối thủ của anh trai tôi?]

[Đừng có diễn xuất không tốt, làm liên lụy đến anh trai tôi.]

[Nhìn cũng được, trông rất đẹp. Người này cũng rất đáng yêu, là loại hình thích tiến lên phía trước.]

[Cái mũi hoàn hảo này chắc là được nâng lên, khóe mắt dài ra, vòng ngực này chắc là được độn lên bằng cái nệm rồi.”

[Đừng có nói bậy, Rõ ràng đây là người đẹp nguyên đai nguyên kiện.]



Sức nóng trên mạng không hề dừng lại, người hâm mộ của Tô Thiên Tầm lại lặng lẽ tăng thêm gần một trăm người trong bầu không khí sôi nổi này.

Nó cũng làm cho cô cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng cô không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy Đường An Hòa thật sự không hề có thiện cảm với cô.

Tô Thiên Tầm dẫn Tang Tử rời khỏi trường quay đi ăn cơm, rất trùng hợp gặp được Đường An Hòa. Dựa vào mối quan hệ hợp tác, Tô Thiên Tầm định chào hỏi anh ta nhưng ai ngờ Đường An Hòa lại giả vờ không nhìn thấy.

Tô Thiên Tầm không biết nói gì, cô đành nói với Tang Tử: “Em xem người này đi, còn bày ra dáng vẻ quá đáng này giống như anh ta sợ chị cọ nhiệt độ của anh ta vậy.”

Tang Tử hoàn toàn đứng về phía Tô Thiên Tầm, phẫn nộ bất bình nói: “Em thấy rất đúng.”

“Anh ta ỷ vào việc bản thân sở hữu lượng fans hâm mộ đông đảo, có thể tùy ý bắt nạt người khác. Loại người này chắc chắn có phẩm chất rất kém.”

“Thiên Tầm, sau này chị phải cẩn thận một chút. Đừng có để anh ta làm cái gì đó ngáng chân chị.”

Loại chuyện như cọ nhiệt độ này, Tô Thiên Tầm chỉ thuận miệng nói vì cô đã nhanh chóng hiểu ra được có ẩn tình bên trong đó.

Hoắc Dĩnh Tân vừa bước vào nhà ăn đã chạy về phía Đường An Hòa đang đứng thật xa, cô ta nở nụ cười đẹp như hoa: “An Hòa, hôm nay anh đã quay một ngày nên chắc là đã rất mệt mỏi rồi.”

“Ăn nhiều hơn một chút.”

Tô Thiên Tầm hừ một tiếng, không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng ghê tởm này nữa: “Nguồn cơn mọi người đang nằm ở chỗ này, nhất định là Hoắc Dĩnh Tân đã nói xấu về chị với anh ta.”

Tang Tử suy nghĩ, cảm thấy Tô Thiên Tầm nói rất đúng: “Đúng vậy. Nếu không thì sao trước đây, chị căn bản không có tiếp xúc với Đường An Hoà, cũng không quen biết anh ta, sao anh ta lại cứ nhắm vào chị?”

“Hiện tại, Hoắc Dĩnh Tân đã coi chị thành cái gai trong mắt, chị vẫn nên cẩn thận một chút.”

Cô ấy dừng một chút mới tiếp tục nói: “Hay để em nói với Khiêm tổng một tiếng, đuổi người đàn bà này đi.”

Tuy là Tô Thiên Tầm không thích Hoắc Dĩnh Tân, nhưng theo sự việc đang diễn ra trước mắt, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô. Cho nên, cô còn chưa muốn hành động tàn nhẫn: “Trước không cần đâu. Em cứ giữ cô ta lại, chị sẽ từ từ thu dọn bọn họ.”

Ngày đầu tiên đi làm, Điền Lộ Lộ đã bị lãnh đạo nhắm đến nên phải tăng ca.

Đoàn làm phim sắp xếp cảnh đêm. Sau bữa tối, tất cả các diễn viên có cảnh quay đều có mặt, Tô Thiên Tầm thay trang phục chuyên nghiệp, đúng giờ đến văn phòng.

Từ khi tốt nghiệp, Tô Thiên Tầm đã bắt đầu lăn lộn trong giới giải trí. Đây là lần đầu tiên đến một nơi thần kỳ như văn phòng, cái gì cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Cô ngồi vào bàn làm việc, giống như một người mới bắt đầu làm việc và cô đều cảm thấy tò mò với tất cả mọi người mới lạ.

Tô Thiên Tầm càng ngày càng nhập vai, gần như tất cả các cảnh quay đều quay một lần là xong. Ngay cả đạo diễn Chương cũng nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Sau khi quay xong, anh ấy còn cố ý vỗ vai cô và chân thành khen ngợi: “Được đó, tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi.”

Tô Thiên Tầm nở nụ cười, rất không khách khí nói: “Nhiều năm rồi chưa có tác phẩm gì đã vội vàng nghiên cứu kỹ khả năng diễn xuất.”

Sau đó cô lại khiêm tốn nói: “Trước khi quay, tôi còn cảm thấy hơi thấp thỏm nhưng không ngờ lại hiệu quả lại tốt đến vậy.”

“Chắc là do đạo diễn Chương có phương pháp tốt, sau này còn phải nhờ đạo diễn Chương chỉ giáo nhiều hơn.”

Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Thiên Tầm đã đi tới cửa sau nhưng chỉ có Chương Hoa Lai biết rõ Tô Thiên Tầm đã làm cách gì để lấy được vai diễn này.

Anh ấy vốn tưởng rằng Tô Thiên Tầm là người có diện mạo xinh đẹp, lại có bối cảnh tốt thì rất khó ở chung nhưng không ngờ cô không có dùng tư thế kiêu ngạo nói chuyện với mọi người. Cô gái nảy đã rất cố gắng, diễn xuất cũng tốt, rõ ràng có chỗ dựa lớn nhưng cô ấy hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình để giành lấy những thứ mình thích.

Bây giờ, dù cô bị hiểu lầm nhưng tâm trạng cũng không có thay đổi lớn mà ngược lại, cô còn làm cho anh ấy cảm thấy rất bất ngờ.

Ngày hôm nay, sau khi hoàn thành một số cảnh quay xong, anh ấy càng ngày càng thích Tô Thiên Tầm.

Trong tay anh ấy có một bộ phim cổ trang cỡ lớn đang có dự định quay, đã bước vào giai đoạn chuẩn bị nên chờ biên tập xong kịch bản của bộ này là có thể bắt đầu quay rồi.

Trùng hợp không có người diễn nữ chính nhưng ngược lại, hiện tại anh ấy lại cảm thấy Tô Thiên Tầm là một người thích hợp với vai diễn này.

Anh ấy đã liên lạc với nam chính, là một vị ảnh đế nổi tiếng, được mệnh danh là hoàng tử cổ trang. Nếu người này đóng với Tô Thiên Tầm, khẳng định có thể ma sát, tạo ra tia lửa chói mắt nhất.

Tô Thiên Tầm không biết Chương Hoa Lai đều nghĩ đến bộ phim tiếp theo vì hiện tại, cô chỉ muốn hoàn thành tốt bộ phim trước mắt nhưng có một số người rõ ràng không muốn để cô quay tốt

Hoắc Dĩnh Tân là một trong số đám người đó.

“Tôi không nghĩ Tô Thiên Tầm lại thuận lợi như vậy, thế mà ngay cả cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng cũng rất ít.”

Vưu Tĩnh phụ họa nói: “Đúng vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải cô ta sẽ yên ổn ở lại đây à.”

Hoắc Dĩnh Tân dùng sức siết chặt ngón tay, cắn răng nói: “Không thể nào. Đây chẳng qua chỉ mới là bắt đầu, còn chưa đến lúc thật sự khảo nghiệm diễn xuất.”

“Ngày mai tôi sẽ cho cô ta biết sự lợi hại.”

Hai ngày nay dì cả đến nên Tô Thiên Tầm không dám ăn đồ lạnh.

Vào ban đêm, bụng của cô luôn đau dữ dội nên cô chỉ uống một ngụm cháo và leo lên giường.

Tang Tử thấy trán cô đau đến toát mồ hôi, có chút lo lắng hỏi: “Em ra tiệm mua thuốc cho chị, để đau thế này cũng không phải là biện pháp.”

Từ nhỏ, Tô Thiên Tầm đã có tật xấu là đau bụng kinh, mỗi tháng đều có hai ngày đau muốn chết đi sống lại.

Lúc đầu, sau khi cô uống thuốc vẫn có thể chịu đựng được nhưng bây giờ, cô có uống thuốc cũng không có tác dụng.

“Quên đi, em lấy cho chị một ít nước nóng và mang cho chị một cái túi chườm nóng đi.”

Tô Thiên Tầm yếu ớt ỉu xìu nói: “Nhẫn nhịn một chút sẽ qua thôi.”

Tang Tử tìm cho cô một cái túi chườm nóng, rót một ly nước nóng, dặn dò cô đừng quên uống nước rồi mới đi ra ngoài: “Em đi mua một số loại thuốc dự phòng để buổi tối đừng đau dữ dội.”(Abilene x T Y T)

Tô Thiên Tầm nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, đã tối đen. Cô dặn dò: “Vậy em phải chú ý an toàn.”

Tang Tử cười nói: “Em cũng lớn như này rồi, đi ra ngoài mua một số loại thuốc thôi. Chị nhớ nghỉ ngơi thật tốt.”

Tang Tử nói xong liền ra khỏi phòng, đi tới quầy lễ tân hỏi thăm hiệu thuốc gần đó. Cô ấy nói là ra ngoài, rẽ trái cách đó không xa sẽ thấy có một nhà.

Tang Tử nói cảm ơn rồi ra ngoài, mới vừa ra khỏi cửa lại bị người chặn đường.

“Khiêm tổng?” Tang Tử kinh ngạc nói. Sau khi bữa tiệc mời khách từ phương xa đến dùng cơm trôi qua, cô ấy cũng không nhìn qua Khiêm Chuẩn nữa nên cô ấy tưởng là anh đã rời khỏi đây, trở về thành phố. “Ngài không rời đi, hay là lại tới?”

Khiêm Chuẩn rũ mắt nhìn Tang Tử: “Không đi.”

Sau đó là sự im lặng lâu dài.

Tang Tử không rõ anh muốn làm cái gì, suy nghĩ một lát mới chủ động nói ra chuyện Tô Thiên Tầm bị đau bụng, giải thích: “Thiên Tầm bị đau bụng kinh, tôi đi mua chút thuốc cho chị ấy."

“Thuốc gì?” Trước kia, Khiêm Chuẩn biết tật xấu này của Tô Thiên Tầm là vì Tô Thiên Tầm không coi anh là người ngoài. Lúc cô đau bụng còn oán giận trước mặt anh vài câu nên anh nhớ rõ điều này.

Tang Tử trả lời: "Trước đây uống thuốc chống viêm Ibuprofen là được rồi nhưng bây giờ nó không còn tác dụng nữa, tôi muốn hỏi bác sĩ xem còn loại nào có hiệu quả hơn không.”

Khiêm Chuẩn nhớ lại dáng vẻ Tô Thiên Tầm trước đây ôm trán, đau bụng, đổ mồ hôi. Gương mặt nhỏ nhắn không hề có một chút máu, ốm yếu dựa vào anh nói một câu: “Khiêm Chuẩn, bụng em đau quá.”

Anh nhíu mày: “Tôi sẽ đi với cô.”

Thật không may, các bác sĩ không có cách nào tốt khác tốt hơn. Tang Tử chỉ đành mua một số liều thuốc Ibuprofen.

Sau khi hai người mua thuốc xong, Khiêm Chuẩn đưa Tang Tử đến trước cửa mới dừng lại.

Tang Tử nhìn Khiêm Chuẩn, có chút chần chừ.

Nói trắng ra là bản thân chỉ là nhân viên được anh cử đến, ngay cả khi có cái gì đó muốn nói cũng không tiện nói ra.

Tuy nhiên, cô ấy do dự một hồi vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao Khiêm tổng không vào xem Thiên Tầm?”

Khiêm Chuẩn mím môi mỏng, lắc đầu: “Không đi.”

Anh dừng lại một chút: “Đừng nói cho cô ấy biết là tôi vẫn còn ở đây.”

“Ồ.” Tang Tử không biết phải nói gì, gật đầu chạy vào khách sạn.

Một tổng giám đốc lớn đặt công ty ở thành phố xuống, đi đến nơi cô gái mà mình thích nhưng lại không dám cho cô ấy biết. Trong lòng Tang Tử tràn đầy hâm mộ, khi nào thì cô ấy mới có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy với cô ấy.

Khiêm Chuẩn không thấy được dáng vẻ đau đớn của Tô Thiên Tầm. Nếu đêm nay anh mà bước vào thì anh có thể không khống chế được mình, chạy đến ôm cô nhưng anh dùng thân phận gì, tư cách gì làm vậy?

Tối nay, Khiêm Chuẩn vốn cần đến một chỗ để đàm phán và ký kết hợp tác nhưng đối phương tạm thời có việc nên lỡ hẹn, người đó muốn hoãn đến ngày mai mới đàm phán.

Anh luôn là người đúng giờ, ghét nhất là tùy tiện lỡ hẹn với người khác, ngay lập tức từ chối gặp đối phương.

Lúc này, anh không có việc gì làm đành đứng bên ngoài khách sạn, Lý Dương nghĩ đến chuyện người khác ủy thác cho cậu ta nên do dự đến bên cạnh Khiêm Chuẩn.

“Khiêm tổng, sao không đi lên?”

“Không phải Tô tiểu thư nói sau này ngài có thể tìm cô ấy bất cứ lúc nào hay sao?”

Khiêm Chuẩn thờ ơ nói: “Lúc này đi lên, chỉ có thể quấy rầy cô ấy.”

Lý Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nói: “Khiêm tổng, ngài biết vì sao Lý tổng bỗng nhiên muốn trì hoãn hợp tác không?”

Khiêm Chuẩn không có hứng thú với chuyện này nhưng Lý Dương đã theo anh nhiều năm nên cho dù là công việc hay thời gian rảnh rỗi, hai người giao tiếp đều là nhiều nhất.

Anh thuận miệng nói: “Không biết.”

Lý Dương trả lời: “Vừa rồi tôi nghe trợ lý của bà ấy nói con gái bà ấy cũng bị đau bụng kinh rất nghiêm trọng, thậm chí đau đến ngất xỉu. Hai ngày nay, cô bé ấy lại bị bệnh. Hôm nay, Lý tổng nghe ngóng được một lão trung y, đã đi qua đó xin thuốc rồi.”

“Lão trung y?” Khiêm Chuẩn thoáng cái liền bắt được trọng điểm.

Lý Dương gật đầu: “Đúng vậy. Tôi nghe nói y thuật rất cao, am hiểu nhất về bệnh phụ khoa, được ông ấy chữa trị sẽ dần tốt lên.”

Hình như bầu trời đêm tối bỗng nhiên tỏa sáng, Khiêm Chuẩn ngay lập tức nói: “Vậy cậu mau qua đó mời người này đến cho tôi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”

Lý Dương khó xử nói: “Cái này chỉ sợ không được.”

Khiêm Chuẩn nhíu mày: “Vì sao?”

Lý Dương trả lời: “Lão Đông y hơn tám mươi tuổi, gần như không ra ngoài. Cho dù có người tới cửa cầu, ông ấy cũng không muốn chữa trị. Tôi e là chúng ta không mời được người này.”

“Hơn nữa, lão Trung y không phải người của thành phố này. Nếu không thì Lý tổng cũng không cần trì hoãn hợp tác.”

Khiêm Chuẩn nhìn thoáng qua trên lầu, dáng vẻ đau đớn khó nhịn của cô gái ở trong đầu không thể xua đi được. Anh hơi do dự vài giây, bỗng nhiên sải bước về hướng chiếc xe Hummer: “Đi thôi.”

Lý Dương không biết anh muốn làm gì, vội vàng đuổi theo: “Khiêm tổng, ngài muốn đi đâu?”

Khiêm Chuẩn đích thân ngồi lên ghế lái, khởi động xe: “Cậu nói rõ cho tôi biết, lão Trung y đó sống ở đâu? Tôi đi mời.”

Lý Dương: “Hiện tại?”

Sắc trời càng ngày càng muộn, ngoại trừ con cú đều cần nghỉ ngơi rồi.

Khiêm Chuẩn gật đầu: “Ừ. Chúng ta đi trước, đêm nay sẽ ở đây. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đi tìm ông ấy.”

Lý Dương thật sự bị hành vi này của Khiêm Chuẩn làm cho kinh hãi.

Cho nên anh ném công ty lớn sang một bên, chạy tới thành phố mà Tô Thiên Tầm đang làm việc nhưng ngay cả mặt cũng không dám gặp. Hiện tại, anh bởi vì cô bị đau bụng kinh mà hơn nửa đêm chạy vào tỉnh đến cầu y?