Chương 21

Về đến nhà vẻ mặt Mộ Hoàn Chân trắng bệch, dấu tay trên cổ vẫn còn rõ ràng, không nhận được sự quan tâm từ bất kì người nào, ngược lại chờ đợi một trận trách mắng, "Sáng sớm đã không thấy bóng mày, cũng không biết chạy đi đâu ăn chơi lêu lổng"

Theo thói quen cúi đầu xin lỗi, dự định không để ý đến ánh mắt của cả nhà chuẩn bị trở về phòng, cậu lại tiếp tục bị mắng, "Không nhìn thấy đang dọn dẹp đồ đạc sao? Mắt mù không biết đến giúp đỡ à?"

Cậu không kịp xem điện thoại di động, không có thời gian nói cho Vạn Quân trước một tiếng, vùi đầu đi giúp đỡ, một bên nhanh nhẹn dọn mấy cái thùng, một bên sợ Vạn Quân vội vàng tìm tới.

Cũng may Vạn Quân không phát điên, dọn xong mấy cái thùng, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ gửi tin nhắn cho Vạn Quân.

Không lâu sau, điện thoại của Vạn Quân liền gọi tới.

"Bé cưng, bận xong chưa?" Âm thanh của Vạn Quân nghe có vẻ mệt mỏi.

Mộ Hoàn Chân thay đổi tư thế cuộn mình ở trên giường, "Ừm"

Muốn cho hai người nói chuyện phiếm trở nên không cứng nhắc như vậy, Vạn Quân bình tĩnh hỏi, "Là gia đình mua thêm đồ gì sao?"

"Không biết" Chuyện trong nhà cậu không biết, không ai bàn bạc với cậu, "Hình như là đồ của anh trai"

Giống như không có gì để nói chuyện, hiện tại ở chung một chỗ, còn không bằng lúc trước Mộ Hoàn Chân không biết hắn là ai, thời gian đó vô cùng hoà hợp, khi đó Mộ Hoàn Chân thỉnh thoảng còn có thể làm nũng.

Đối với đề nghị của mẹ hắn, Vạn Quân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói cho Mộ Hoàn Chân biết mình muốn ra nước ngoài, nói không chừng cậu sẽ nhớ hắn.

Trầm tĩnh một hồi, không chiếm được sự đồng ý của Vạn Quân, Mộ Hoàn Chân không dám cúp điện thoại, kỳ thực cứ yên tĩnh như vậy nghe tiếng hít thở của nhau, Mộ Hoàn Chân cảm thấy vô cùng bình tĩnh vô cùng thoải mái, Vạn Quân như vậy mới là bộ dáng cậu lén lút yêu thích.

"Cưng à..." Vạn Quân hít sâu một hơi, "Tôi như vậy không tốt có đúng không?"

Mộ Hoàn Chân sửng sốt, không biết nên trả lời Vạn Quân như thế nào, cậu sợ hắn cũng không phải muốn tán gẫu về vấn đề này, chỉ là muốn tra hỏi chính mình.

"Tôi biết rõ...Không tốt..." Vạn Quân mở miệng rất khó khăn, giống như là giữa ban ngày thừa nhận mặt sau dơ bẩn của mình.

Cổ họng tắc nghẽn, "Tôi không muốn đối xử với em như vậy...Em cho tôi chút thời gian được không... Tôi muốn đi ra nước ngoài, thời gian khoảng nửa tháng... Đi tìm bác sĩ tâm lý... Tôi không muốn làm hại em... Em sẽ đợi tôi chứ..."

Mộ Hoàn Chân không biết bản thân xúc động vì cái gì, có thể là do Vạn Quân yếu thế, cũng có thể là chính mình đối với Vạn Quân còn có chút chờ mong.

"Ừm..." Câu trả lời chắc chắn này, Mộ Hoàn Chân đã dốc toàn bộ sức lực

Ở tình huống Mộ Hoàn Chân không nhìn thấy, hốc mắt Vạn Quân nóng lên, phát ra giọng mũi nồng đậm, "Thực xin lỗi... Tôi xin lỗi... Mỗi lần tôi làm em sợ... Sau khi sự việc xảy ra tôi cũng rất hối hận... Nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân mình ... Em đợi tôi... Tôi muốn tốt với em hơn một chút..."

Vạn Quân khóc, Mộ Hoàn Chân cầm điện thoại di động không biết phải làm sao, biết rõ là tình cảm bất thường tra tấn lẫn nhau, ngay cả chính mình cũng cố chấp không buông tay.

Cho Vạn Quân một chút thời gian, cũng cho mình một chút thời gian, có lẽ sau khi Vạn Quân rời đi sẽ cảm thấy bản thân không tốt như vậy, chính mình cũng suy nghĩ thật tốt về quan hệ của mình với hắn, cứ chậm rãi, không thể gấp gáp được.

Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên Vạn Quân thổ lộ tiếng lòng của mình, bầu không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Mộ Hoàn Chân chủ động hỏi, "Vậy khi nào anh đi?"

"Ngày mai sẽ đi..." Vạn Quân lau mặt, "Càng sớm càng tốt, muốn sớm trở về gặp em..."

"Ừm..."

"Tôi có thể gọi cho em không?"

"Có thể."

"Gọi video nhé?"

"Có thể." Mộ Hoàn Chân hỏi, "Có sự khác biệt gì không?

Đôi khi sẽ có sự khác biệt, mẹ Vạn Quân ở M Quốc, có thời gian chênh lệch khoảng tám tiếng, "Có"

"Thời điểm tôi chưa kịp trở về nước, em hãy chờ một chút nhé" Mộ Hoàn Chân không muốn để Vạn Quân đang trong thời gian trị liệu còn có thể chạy về nước.

"Được" Giọng nói Mộ Hoàn Chân dịu dàng làm cho Vạn Quân rất bình tĩnh, "Em sẽ nhớ tôi sao?"

Mộ Hoàn Chân do dự, "Tôi... Không biết..."

Câu trả lời như vậy làm trong lòng Vạn Quân có chút nhảy nhót, là không biết, mà không phải chắc chắn sẽ không nhớ, Mộ Hoàn Chân cho hắn bay lượn một vòng ở chỗ trống trong trái tim

"Tôi sẽ nhớ em..." Sau khi khóc xong, cổ họng mang theo chút khàn khàn, Vạn Quân lẩm bẩm nói, "Bé yêu..."

Ngày hôm sau Vạn Quân liền rời đi, giống như mưa to gió lớn thanh tẩy cho cuộc đời tối tăm của Mộ Hoàn Chân, lại bất ngờ rời đi không kịp đề phòng, còn lại sự yên bình quá mức sau cơn cuồng nhiệt làm cho Mộ Hoàn Chân không thể nào thích ứng.

Cậu sẽ lén đứng bên cạnh sân thể dục sau giờ học, trên sân bóng không còn nhìn thấy bóng dáng của Vạn Quân.

Khi đi qua công viên, cậu sẽ dừng lại để xem những con đường sâu thẳm, nhưng không bước vào một bước nào nữa.

Thậm chí có chút chờ mong, lúc cậu đi ở dưới lầu nhà, đột nhiên Vạn Quân sẽ từ phía sau ôm lấy cậu.

Vạn Quân hỏi cậu những câu hỏi vốn đã có đáp án, cậu rất nhớ hắn, bất kể là là ký ức lúc hắn lấy tư cách là một tên biếи ŧɦái, hay lấy tư cách là Vạn Quân, cậu đều nhớ.

Tin nhắn hầu như ngày nào cũng đến, Vạn Quân cùng cậu trò chuyện về cuộc sống ở M Quốc, cùng cậu tán gẫu tình hình trị liệu thực tế, sẽ hỏi Mộ Hoàn Chân có nhớ hắn hay không.

Số lần hai người gọi video chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có thể đợi đến cuối tuần đó là ngày nghỉ của Mộ Hoàn Chân, vào đêm khuya mới có thể thông qua điện thoại di động nghe được giọng nói của đối phương.

Vạn Quân ở bên kia chính là ban ngày, buổi tối Mộ Hoàn Chân đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy tin nhắn của Vạn Quân, ma xui quỷ khiến gọi video cho hắn.

Có thể lúc thức dậy rất bất lực, cũng có thể là ban đêm quá yên tĩnh, cậu muốn nghe giọng nói của Vạn Quân.

Vạn Quân nhìn đề nghị gọi video trên điện thoại di động mừng rỡ như điên, đây là lần đầu tiên Mộ Hoàn Chân chủ động liên lạc với hắn từ khi ra nước ngoài tới nay.

"Cục cưng..." Xuyên qua video, Vạn Quân có thể nhìn thấy dưới ánh đèn khuya chính là khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Mộ Hoàn Chân

"Tôi vừa cắt tóc..." Vạn Quân cắt tóc nhìn thấy có sức sống hơn

"Ưm" Mộ Hoàn Chân còn chưa tỉnh ngủ, âm thanh mềm nhũn, giống như gãi ở trên đầu quả tim Vạn Quân, "Là đột nhiên tỉnh giấc sao?"

"Ừm" Người trước ống kính dụi mắt, nằm sấp trên gối, từ ngữ đơn âm nghe có vẻ ngọt ngào đáng yêu, giống như đang làm nũng vậy.

Mộ Hoàn Chân tò mò nhìn Vạn Quân xem hắn đang ở nơi nào, "Anh không có ở nhà sao?"

"Ở bệnh viện, hôm nay tái khám"

"Vạn Quân" Ở đầu dây bên kia đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

Vạn Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngược lại đối với Mộ Hoàn Chân nói, "Mẹ tôi"

Mẹ Vạn Quân rất thích thú, "Là Mộ Hoàn Chân sao?"

Con sâu buồn ngủ trong đầu lập tức chạy sạch, mẹ Vạn Quân lại có thể biết cậu, Mộ Hoàn Chân ngây ngốc chớp mắt.

"Ừm, nằm mơ bị dọa tỉnh." Giọng nói Vạn Quân nhẹ nhàng, giống như đang khoe khoang người yêu của hắn vậy.

Đột nhiên trước ống kính có thêm một người, là mẹ của Vạn Quân, Mộ Hoàn Chân lập tức ngồi dậy.

Mẹ Vạn Quân xông vào chào hỏi cậu, "Mộ Hoàn Chân, dì là mẹ của Vạn Quân, dì họ Tăng"

"Dì" Vừa mới cùng Vạn Quân gọi video, Mộ Hoàn Chân theo bản năng chà xát vào gối đầu, hiện tại cả người nhìn rất lộn xộn.

Mẹ Vạn Quân nhìn ra sự lo lắng của cậu, "Không sao, nằm xuống nói chuyện phiếm cũng được"

Bất chợt quay lại nói với Vạn Quân, "Lập tức đến lượt con, con đi trước tìm bác sĩ La, mẹ cùng Mộ Hoàn Chân nói chuyện một lúc"

Vạn Quân luyến tiếc cầm điện thoại di động không buông, mẹ hắn cười nói, "Mẹ cùng cậu ấy nói chuyện một chút mà con cũng không nỡ"

Trên mặt Mộ Hoàn Chân nóng lên, chủ động nói với Vạn Quân, "Anh mau đi đi..."

"Được rồi..." Vạn Quân chần chừ, "Vậy con đi đây..."