Chương 23

Mới đến M quốc mấy ngày nay, đặc biệt là mấy ngày đầu tiên, cả người Vạn Quân rất nóng nảy, dường như một ngày phải gặp bác sĩ La hai lần.

Vạn Quân từ cửa đi vào, đến ngồi trên sô pha, trên mặt cũng mang theo tươi cười.

Bác sĩ La lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của Vạn Quân rất có sức hấp dẫn, "Vui vẻ như vậy, có chuyện tốt gì sao?"

"Em ấy đã gọi video cho tôi" Giọng nói của Vạn Quân nhảy nhót rất rõ ràng.

"Vừa mới gọi à?" Bác sĩ La có chút kinh ngạc, dựa theo cách nói của Vạn Quân, hắn cưỡиɠ ɧϊếp đối phương, ép buộc đối phương, đối phương rõ ràng sợ hắn như vậy.

Nội dung trò chuyện chỉ cần là người Vạn Quân thích, lời nói của Vạn Quân sẽ thay đổi rất nhiều, "Nói cái gì vậy?"

"Cậu ấy đang ngủ đột nhiên tỉnh lại, đang trò chuyện với mẹ tôi" Ngọt ngào không cần nói cũng biết, đối phương chỉ cần chủ động một chút, Vạn Quân cũng có thể hoan hô nhảy nhót.

Thời điểm hai người liên lạc, đều là Vạn Quân chủ động, Vạn Quân cho dù trễ một chút mới nhận được tin nhắn của đối phương, cũng sẽ rất nôn nóng, không nghĩ tới đối phương sẽ chủ động liên hệ với Vạn Quân, như vậy xem ra đối phương cũng không phải quá ghét bỏ Vạn Quân.

"Anh yêu thích mọi chuyện của cậu ấy, có cùng cậu ấy hoà hợp nói chuyện bao giờ chưa? Cậu ấy có biết không? "

Câu hỏi của bác sĩ La khiến Vạn Quân có chút nản lòng, hắn biết Mộ Hoàn Chân có người mình thích, hắn không dám hỏi, cũng không dám nói.

"Không có, em ấy có người mình thích..." Mộ Hoàn Chân có khả năng gây ảnh hưởng đến cảm xúc của Vạn Quân, vui mừng, tức giận, yêu thương, căm ghét đều được hình thành bởi vì người này.

Bác sĩ La gật đầu, "Có lẽ anh nên tìm thời gian để nói với cậu ấy, nói rằng anh thích cậu ấy, hỏi cậu ấy có muốn thích anh hay không, ít nhất có thể tiếp nhận được việc anh theo đuổi cậu ấy"

Vạn Quân yên tĩnh một hồi, "Em ấy sẽ bị dọa sợ chứ?"

Mấy ngày nay, tiến bộ lớn nhất của Vạn Quân là có thể cân nhắc đến cảm nhận của người khác, bác sĩ La cười cười, "Tôi cảm thấy sẽ không, ít nhất thông qua sự miêu tả của anh, tôi cảm thấy cậu ấy là một người rất dịu dàng, hôm nay đi, vừa vặn là cuối tuần, buổi tối gọi cho cậu ấy, ban đêm là thích hợp nhất để tâm sự"

Sau khi chào tạm biệt bác sĩ La, Vạn Quân từ bên trong đi ra, đúng lúc mẹ hắn và Mộ Hoàn Chân vừa mới nói chuyện xong.

Mẹ Vạn Quân đưa điện thoại di động cho Vạn Quân, "Mộ Hoàn Chân còn chưa ngủ, con cùng cậu ấy nói chuyện một chút? Mẹ đi hỏi bác sĩ La vài chuyện"

Lúc trước mỗi lần mẹ hắn đi hỏi tình hình hiện tại, mỗi lần Vạn Quân đều rất phiền não, hắn sợ bệnh tình của mình ngày càng nghiêm trọng, có lẽ là bởi vì có Mộ Hoàn Chân đang chờ hắn, có thể phá lệ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cùng mẹ Vạn Quân trò chuyện xong, Mộ Hoàn Chân bị vây vào một loại trạng thái ngây ngốc, cậu không nghĩ tới Vạn Quân cũng có quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại, là chính mình nghĩ Vạn Quân quá mức tốt đẹp, hắn vốn là người bình thường, không đúng, là người giống như mình, cố gắng hết sức làm một người bình thường lộ rõ vẻ đáng thương

"Bé cưng..." Mộ Hoàn Chân ngồi ngơ ngác trước ống kính, Vạn Quân nhịn không được gọi cậu một tiếng, "Làm sao thế?"

Vạn Quân không tức giận nhìn rất ấm áp, Mộ Hoàn Chân theo bản năng lắc đầu, nghe thấy Vạn Quân lại hỏi, "Cùng mẹ anh nói chuyện gì vậy?"

Mộ Hoàn Chân chớp chớp mắt, không để lộ dấu vết chuyển đề tài, "Nói chuyện của anh ở M quốc, anh đã ổn chưa?"

Vạn Quân không biết, không có bác sĩ La xác nhận, hắn nói không tính toán gì cả, "Sẽ ổn thôi... Chiều nay em có làm gì không? Anh có thể gọi cho em vào tối nay chứ?"

"Có thể" Mộ Hoàn Chân dường như không có suy nghĩ gì.

Vạn Quân vui mừng khôn xiết, "Vậy em đi ngủ sớm một chút, bảo bối chúc ngủ ngon..."

Mẹ Vạn Quân nói chuyện với bác sĩ La, bác sĩ La vui mừng nói, "Hôm nay có thể là ngày Vạn Quân có trạng thái ổn định nhất, người Vạn Quân thích thật sự là thuốc liều liều thuốc tốt nhất của anh ấy"

Ngón tay cuộn tròn, mẹ Vạn Quân bình tĩnh nghe bác sĩ La nói chuyện, "Hôm nay không đuổi theo cháu hỏi có thể về nước hay không, cũng không phải bởi vì một cuộc gọi video của đối phương liền mừng rỡ như điên nói muốn rời đi, có lẽ Vạn Quân đối xử với người mình thích bên kia rất tốt, chỉ là đối phương đối xử với Vạn Quân như thế nào, chính Vạn Quân cũng mơ hồ không rõ ràng lắm"

Đưa ra câu trả lời như vậy, làm cho mẹ Vạn Quân nước mắt lưng tròng, bà so với bất kì người nào vẫn luôn là người chờ mong Vạn Quân có chuyển biến tốt đẹp, "Cách thức của Vạn Quân quá cực đoan, vừa rồi tôi cùng đứa nhỏ kia nói chuyện một chút, tôi cảm giác cậu ấy không chán ghét Vạn Quân, thậm chí còn có chút lo lắng, về nước thật sự sẽ khá hơn một chút sao?"

"Cháu vừa mới đề nghị Vạn Quân đi thổ lộ, đối phương nếu thích anh ấy, có thể khích lệ anh ấy việc này so với bất cứ liều thuốc nào cũng đều tốt hơn, có thể quan sát thêm vài ngày"

Vạn Quân một ngày đều rất vui vẻ, mơ hồ chờ mong buổi tối đến.

Cho dù là cuối tuần, Vạn Quân không ở trong nước, cũng không có ai hẹn hắn đi ra ngoài, người trong nhà không có ở đây, vào buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp vừa mới chiếu xuống, Mộ Hoàn Chân một mình ở trong phòng.

Mặc dù là Vạn Quân đề nghị muốn gọi điện thoại, thế nhưng Mộ Hoàn Chân chờ một hồi, cũng không biết có thể hay không sẽ quấy rầy giấc ngủ của hắn, hoặc là hắn đang bận chuyện khác, cậu chủ động gọi tới.

Vạn Quân đang ngáp ngủ giọng nói mang theo chút sửng sốt, rất nhanh bật dậy nhận lấy cuộc gọi, "Bé ngoan..."

Dùng cách xưng hô ngọt ngào này, Vạn Quân luôn rất thâm tình, hai người giống như là cặp đôi yêu nhau đã lâu.

"Anh... Anh đang làm gì vậy?" Mộ Hoàn Chân muốn cùng hắn nói chuyện, nói những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, những chuyện cực kỳ bình thường.

Lần đầu tiên Vạn Quân thoải mái như vậy, thả mình vào trong giường, cái gì cũng không nghĩ nhiều, "Đang muốn gọi điện thoại cho em"

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ Mộ Hoàn Chân, sắp đến Tết Nguyên Đán, nhưng một chút cũng không lạnh.

Thay đổi tư thế thoải mái, giọng nói Mộ Hoàn Chân nghe thế nào cũng cảm thấy dễ nghe, Vạn Quân muốn biết Mộ Hoàn Chân nhìn thấy mình như thế nào, đối với mình có một chút rung động nào hay không.

"Mộ Hoàn Chân..." Vạn Quân đột nhiên trịnh trọng gọi tên Mộ Hoàn Chân, Mộ Hoàn Chân hơi run lên, nín thở muốn nghe hắn nói cái gì.

Tỏ tình thật sự là muốn lấy hết dũng khí, ngay cả người như Vạn Quân, cũng không có cách nào đem một cỗ tâm sự trong lòng nói ra hết.

"Em vẫn còn thích người mình thích lúc trước sao?" Vạn Quân thay đổi cách hỏi, hắn không tự tin, ngay cả hai chữ yêu thích cũng chưa từng lo lắng như vậy

Cổ họng khô khốc, Mộ Hoàn Chân không nói nên lời, cậu dường như đoán được Vạn Quân muốn nói cái gì, cậu muốn ngăn cản, cậu rất sợ nghe thấy Vạn Quân thổ lộ, nhưng trong lòng lại âm thầm chờ mong.

Không nhận được câu trả lời của Mộ Hoàn Chân, Vạn Quân lại hỏi, "Có phải em không muốn nói, không sao, vậy anh có thể nói với em trước được không?"

Thình thịch, thình thịch.

Trái tim Mộ Hoàn Chân đang điên cuồng nhảy dựng, chẳng những bởi vì Vạn Quân không có ép buộc cậu, còn bởi vì cậu biết Vạn Quân sẽ nói cái gì.

Bình tĩnh trầm mặc quá mức giày vò, vẫn là Vạn Quân trước tiên không chịu nổi nên mới mở miệng, "Anh khẳng định anh chưa từng nói với em..."

Tất cả những câu hỏi có muốn hay không đều đã có đáp án, dường như mọi thứ rất sinh động, Mộ Hoàn Chân vặn chăn dưới thân, như mắc xương cá ở cổ họng.

"Anh thích em" Vạn Quân dừng một chút, "Anh biết em có người mà bản thân yêu thích, anh có thể giống như hắn cạnh tranh công bằng không? Anh có thể theo đuổi em chứ, sẽ không ép buộc em, anh chắc chắn sẽ tốt với em hơn hắn, sẽ yêu em hơn hắn, sẽ..."

"Vạn Quân..." Mộ Hoàn Chân đột nhiên cắt ngang, gọi tên Vạn Quân, trong lòng Vạn Quân rối loạn, ngay cả lời thổ lộ cũng quên sạch sẽ.

"Khi nào anh trở về vậy..." Giọng nói của Mộ Hoàn Chân đang phát run, sắp nhịn không được khóc nức nở, phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ nhắn.

"Rất nhanh, anh... ngày mai... Không tối nay... Liền..." Vạn Quân từ trên giường nhảy dựng lên.

Mộ Hoàn Chân cuống quít lau nước mắt, "Không cần... Anh nghe lời bác sĩ thật tốt, em có thể chờ anh..."