Chương 25

Vạn Quân còn muốn cho Mộ Hoàn Chân một sự bất ngờ, hắn có xe mô tô, vừa xuống máy bay, đem hành lý ném về nhà, hưng phấn đi lấy xe, muốn mang theo Mộ Hoàn Chân đi dạo.

Không hề mệt mỏi, cả người phấn khởi không thôi, lập tức có thể nhìn thấy người hắn vẫn luôn nhung nhớ, thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Hoàn Chân

Xe đi vào tiểu khu của Mộ Hoàn Chân, mới gọi điện thoại cho cậu, vài tiếng tút tút vô cùng dài vang lên, thật lâu cuộc gọi mới được tiếp nhận.

"Cưng ơi... Em có ở nhà không?" Giọng nói Vạn Quân rất vui vẻ, bên kia im hơi lặng tiếng, hắn cũng sơ ý không phát hiện, "Chú Ngô tặng anh một chiếc xe mô tô, chồng dẫn em đi chơi có được không..."

Vạn Quân chờ đợi, vẫn không nghe thấy Mộ Hoàn Chân mở miệng, trong lòng nhất thời hoảng sợ, "Bé cưng... Có ở đó không"

"Hức hức..." Mộ Hoàn Chân không muốn ở trước mặt Vạn Quân khóc lóc, cậu sợ sau khi Vạn Quân biết sẽ trực tiếp về nước, vậy việc trị liệu của hắn phải làm sao bây giờ.

Nhưng giọng nói quen thuộc này làm cho cậu nhịn không được, tất cả ấm ức và khổ sở chỉ có một mình Vạn Quân nghe cậu kể, "Hức..."

Lốp xe ma sát trên mặt đất, phát ra tiếng chói tai, Vạn Quân bỗng nhiên dừng ở dưới lầu nhà Mộ Hoàn Chân, "Đừng khóc, làm sao vậy?"

"Hức..." Mộ Hoàn Chân không có cách nào nói chuyện được, mở miệng vừa nghẹn ngào vừa tan vỡ, nói năng lộn xộn, không tìm thấy logic gì cả, "Không... Không sao đâu... Hức... Anh tái khám..."

Mộ Hoàn Chân cố gắng nói chuyện bình thường, muốn hỏi một chút về tình hình tái khám của Vạn Quân, nhưng cậu hoàn toàn không làm được, gấp đến độ khóc càng dữ dội.

"Xuống lầu" Vạn Quân giống như mất sạch lý trí, không biết Mộ Hoàn Chân gặp phải tình huống gì, cũng không dám tùy tiện đi lên trực tiếp gõ cửa.

Đột nhiên, tiếng khóc của Mộ Hoàn Chân ngừng lại, trong đầu trống rỗng, xuống lầu là có ý gì, trong cổ họng có thứ gì đó bị chặn lại, mũi cũng ngừng thở, trên tay hồi hộp nắm lấy chăn, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình, "Cái gì?"

Chỉ là hai chữ, Vạn Quân đều nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của cậu, giọng điệu ôn nhu nói, "Bé ngoan xuống đây, trước tiên đừng khóc nữa, anh ở dưới lầu nhà em"

Mộ Hoàn Chân không kịp thay quần áo, ném điện thoại di động sang một bên, mở cửa chạy ra ngoài.

Công ty vận chuyển dưới lầu vừa mới đi không lâu, người trong nhà đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, thấy Mộ Hoàn Chân sốt ruột chạy ra, trên mặt khóc đến rối tinh rối mù, lời nói cay nghiệt trong miệng còn chưa kịp nói ra, cậu đã mở cửa chạy ra ngoài.

Không đợi được thang máy, Mộ Hoàn Chân lảo đảo chạy xuống dưới lầu, nhiều lần suýt nữa thì té ngã, cho đến khi ở dưới lầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Vạn Quân.

Cảm xúc có chút đứng lại, trong khoảnh khắc sụp đổ, không quan tâm chạy về phía Vạn Quân, Vạn Quân đã sớm chuẩn bị tốt để ôm cậu, Mộ Hoàn Chân cắm đầu chui vào trong ngực hắn.

Mộ Hoàn Chân đang phát run, có thể là do cậu khóc quá nhiều, cũng có thể là chỉ mặc đồ ngủ nên bị lạnh.

Vạn Quân đem người ôm vào trong ngực, "Ngoan, đừng sợ" Dứt lời, hắn hơi buông Mộ Hoàn Chân ra, Nhưng Mộ Hoàn Chân hoàn toàn không chịu buông tay, Vạn Quân an ủi nói, "Bảo bối, chồng ở đây, đừng sợ"

Dùng chút sức lực, đem tay trên thắt lưng lấy ra, Vạn Quân cởϊ áσ khoác, khoác lên người Mộ Hoàn Chân, lúc này mới ôm chặt người cậu, "Làm sao vậy?"

Toàn thân ấm áp, mùi hương này đối với Mộ Hoàn Chân rất quen thuộc, giọng nói cũng quen thuộc, là Vạn Quân đã trở về rồi

Trốn ở trong ngực Vạn Quân mà run rẩy, "Không cần em... Không muốn em... Hức... Em có chỗ nào... Không tốt... Em sẽ... Thay đổi... Không cần em... Đừng không cần em... Hức hức..."

Trạng thái của Mộ Hoàn Chân quả thực không tốt lắm, cái gì không cần cậu, Vạn Quân bị cậu khóc đến trái tim cũng phát run, chỉ có thể vuốt lưng cậu an ủi, "Không có không cần em, bé cưng, đừng khóc"

Đáp lại Vạn Quân chỉ là cái lắc đầu, Mộ Hoàn Chân khóc rất dữ dội. Vạn Quân trực tiếp ôm người lên, để cho cậu tựa vào vai mình, vỗ nhẹ lưng cậu, chờ cậu khóc đủ rồi mới hỏi.

Giống như dỗ dành đứa nhỏ, Vạn Quân ôm người đi tới đi lui dưới lầu, mãi cho đến khi tiếng khóc của Mộ Hoàn Chân nhỏ dần, lúc này mới nghe được giọng nói đứt quãng của cậu.

"Em... Mẹ em... Họ... Không cần em... Họ sẽ ra nước ngoài... Sau này cũng không cần em nữa..." Vừa nghe Mộ Hoàn Chân nói xong, bả vai lại nóng lên, Mộ Hoàn Chân lại run rẩy khóc lên.

Vạn Quân không biết tình huống trong nhà Mộ Hoàn Chân như thế nào, lông mày nhíu lại, miệng trả lời cậu, "Đừng khóc, tại sao lại không cần?"

"Hức... Em là quái vật... Họ không cần em... Không thích em... hức..."

Trong lòng đại khái có thể đoán ra, Vạn Quân không hỏi cậu nữa, hắn rất tức giận, đem người đặt trên mặt đất, mặt lạnh như băng nhìn Mộ Hoàn Chân, trên tay vẫn rất dịu dàng, lau nước mắt của cậu.

"Em không phải quái vật"

Khuyết điểm trên thân thể Mộ Hoàn Chân, bậc làm ba mẹ không phải nên đối với cậu càng thêm quan tâm chăm sóc hay sao, cư nhiên lại bỏ rơi cậu, không cần cậu, Vạn Quân nghĩ không ra người như vậy dựa vào cái gì mà làm ba mẹ, lúc mẹ hắn tuyệt vọng nhất, cũng không nghĩ tới muốn bỏ rơi cho hắn.

Nâng cằm Mộ Hoàn Chân lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, nước mắt trong hốc mắt giống như không ngừng lại được, Vạn Quân nói, "Bọn họ không cần thì anh cần, sau này anh đưa em về nhà, người nào bắt anh trả lại, anh cũng sẽ không trả"

Nói câu đó xong, Vạn Quân lại cảm thấy mình quá bá đạo, hôn lên trán Mộ Hoàn Chân hỏi, "Theo anh về nhà có được không bé yêu?"

Môi Mộ Hoàn Chân phát run, không có cách nào mở miệng, Vạn Quân bá đạo hiện tại phá lệ làm cho người ta yên tâm, "Anh cùng em đi lên lấy đồ, hôm nay chúng ta sẽ về nhà"

Trên thắt lưng bị Mộ Hoàn Chân gắt gao ôm lấy, Vạn Quân rất chờ mong hình ảnh Mộ Hoàn Chân chạy về phía hắn, nhưng không phải kiểu như này, không phải dáng vẻ Mộ Hoàn Chân khóc đến đau khổ tột cùng, bộ dáng tức giận không thể hạ xuống, nhìn thấy cậu liền đau lòng không thôi.

Chạy ra một cách gấp gáp, ngay cả chìa khoá Mộ Hoàn Chân cũng không mang theo, gõ cửa một tiếng, không có người đến mở cửa, Mộ Hoàn Chân lo lắng nhìn Vạn Quân một cái.

Vạn Quân xoa đầu cậu, mỉm cười với cậu, trái lại khuôn mặt rất lạnh lùng gõ cửa hai lần.

Cửa còn chưa mở ra, bên trong đã truyền đến tiếng mắng chói tai, "Không biết mang theo chìa khoá à, cả nhà hầu hạ mày mở cửa cho mày..."

Người mở cửa chính là anh trai của Mộ Hoàn Chân, vừa thấy không phải chỉ có một mình Mộ Hoàn Chân, cậu đứng cạnh một người đàn ông thân hình cao lớn, sắc mặt anh ta xanh mét, tiếng mắng người cũng dừng lại.

Ba mẹ Mộ Hoàn Chân nhìn động tĩnh bên này cũng đi tới, không đợi bọn họ hỏi, Vạn Quân mặt lạnh nói, "Chào chú dì, cháu là bạn trai của Mộ Hoàn Chân, theo em ấy đến thu dọn đồ đạc"

Quay đầu lại thấp giọng nói với Mộ Hoàn Chân, "Cục cưng đi đi, anh ở chỗ này chờ em, đồ dư thừa cũng đừng lấy, đến lúc đó chúng ta đi mua"

Mộ Hoàn Chân không dám liếc mắt nhìn người trong nhà một cái, rất nhanh chạy lên lầu. Đồ đạc muốn thu dọn không nhiều lắm, đàn của mình cùng mấy bộ quần áo mặc thường ngày, lúc xuống lầu, Vạn Quân còn cùng ba mẹ của cậu trắng đen rõ ràng nhìn nhau.

Thấy Mộ Hoàn Chân đi xuống, trước tiên tiếp cầm lấy đồ đạc trong tay cậu, giọng điệu ôn nhu nói, "Cũng đừng nói lời tạm biệt, về sau cũng không gặp, chào hỏi rồi đi thôi bé ngoan"

Mộ Hoàn Chân nhìn ba mẹ, xuyên qua hơi nước trong mắt cũng có thể mơ hồ nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt bọn họ, cúi đầu thật thấp, chuẩn bị cùng Vạn Quân rời đi.

Nào ngờ anh trai cậu ở phía sau nói một câu, "Thật ghê tởm, bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn ở cùng một chỗ với người đàn ông này"

Vạn Quân vừa quay đầu lại, đem đồ đạc trong tay đặt trên mặt đất, anh trai của Mộ Hoàn Chân bị vẻ mặt của Vạn Quân doạ sợ, mọi người chưa kịp xông tới, Vạn Quân vọt thẳng đến trước mặt anh ta, nắm đấm giống như hạt mưa chi chít rơi xuống.

Sự việc này xảy ra quá bất ngờ, ba mẹ Mộ Hoàn Chân vô cùng hoảng sợ, Vạn Quân một thân cơ bắp, bọn họ ở một bên hoàn toàn không ngăn cản được, thét chói tai, "Mộ Hoàn Chân! Mày có phải là quái vật hay không, tìm một người đàn ông trở về đánh anh trai mày, anh trai mày nói không sai, nam không ra nam, nữ không ra nữ, thật ghê tởm!"

Tay Vạn Quân bị giữ chặt, người phụ nữ không thể khống chế được trừng mắt thét chói tai, Mộ Hoàn Chân lo sợ Vạn Quân sẽ xông lên đánh người, ôm lấy cánh tay Vạn Quân, "Chúng ta đi Vạn Quân, em muốn về nhà"

Vạn Quân từ trên anh ta đứng lên, đạp anh trai Mộ Hoàn Chân một cái, "Mẹ kiếp, cứ thử mắng một câu không sạch sẽ xem, tôi đem xương cốt của các người treo lên"

Bị sự tàn bạo trên người Vạn Quân hù dọa, ba mẹ Mộ Hoàn Chân chỉ dám đi lại đỡ con trai lớn đứng lên, ngay cả báo cảnh sát cũng quên mất.

Vạn Quân đem đồ đạc trên mặt đất xách lên, lúc này mới kéo Mộ Hoàn Chân rời đi.