Chương 9: Dao động

[Phòng Riêng - Tiểu Cảng Thành]

Trong bàn tiếc mọi người cùng nhau uống rượu rất vui vẻ một cậu bạn lên tiếng:

"Anh Giang Khanh mời anh một ly nào!".

"Cuối cùng cũng có cơ hội được ăn một bữa với anh, vinh dự quá!".

Giang Khanh một tay nâng chiếc cốc cụng cho lấy lệ mắt thì vẫn cứ nhìn chằm chằm hướng Mạng Thanh đang ngồi. Xung quanh cô ai nấy đều vui vẻ, tán gẫu chỉ có cô chỉ biết ngồi thừ ra, không thể hòa hợp được với nơi này.

Anh thầm nghĩ: "Đúng là dáng vẻ của học sinh giỏi".

Cậu ta chợt nghĩ ra một ý.

"Chúng ta chơi một trò đi."

Mọi người vừa nghe ai cũng hào hứng, tham gia:

"Được đó."

"Được đó."

"Trò gì vậy?".

Giang Khanh nói tiếp:

"Ai thua thì.. sẽ bị phạt!". Một giọng điệu đầy vẻ ẩn ý nhìn về cô.

"Chúng ta chơi trò bội của 7."

Ai nấy đều ngạc nhiên và hào hứng bắt đầu.

Giang Khanh nhanh miệng nói:

"Mười Sáu."

Cậu bạn kế bên vỗ tay: "Bộp"

Cô bạn kế tiếp nói:

"Hai Mươi"

Quay qua Mạng Thanh nhìn. Cô thì đang ngồi đừ ra nghĩ là mình không trong hội nên không tham gia trò chơi.

Đến khi ai nấy im lặng nhìn cô thì cô hốt hoảng bảo:

"Tôi cũng phải tham gia sao?"

Giang Khanh nhìn cô mỉm cười nói:

"Học sinh giỏi. Cô bị phạt."

Cô cố giải thích với mọi người:

"Tôi không biết là mình cũng phải tham gia".

"Tôi.."

Bỗng cô vỗ tay : "Bộp."

Cô hỏi: "Cái đó tính không?". Trong vẻ mặt ngơ ngác.

Mọi người nhìn cô im lặng. Bỗng nhiên bầu không khí cười phá lên nói.

"HAHHAHAHA! Cười chết tôi mất!."

"Má nó! đã muộn hơn môt phút rồi mà còn ngơ ngác đi vỗ tay."

Ai nấy đều cười cô trong sự ngây ngốc của cô.

Giang Khanh lên tiếng:

"Không được, đi bốc thăm nhận hình phạt nhanh đi, cô không chơi nổi nữa đâu."

Mọi người đều đang vui, nhanh hối thúc cô đứng dậy lại thùng giấy bốc thăm hình phạt.

"Nào nhanh lên!"

"Bốc thăm đi nào".

Cô đứng lên, lại gần cái thùng, bốc một lá thăm và mở ra đọc, vẻ mặt ngạc nhiên của cô, khi đọc tờ giấy làm mọi người rất tò mò.Một cô bạn đứng lên giật ngay tờ giấy và đọc lớn:

"Nhìn đối diện mặt với một người khác giới đang có mặt ở đây trong 10s"

Vừa nghe đến đây ai cũng biết là...

Một cô bạn trong bàn tiếc xì xào:

"À..Mạng Thanh bị mù mà. Trò chơi mờ ám này chơi với ai cũng thấy phát sợ."

Trong bầu không khí ngượng ngùng cô không biết phải làm sao.Cô chợt nhìn qua người bạn Giang Khanh gần đó. Anh chàng tỏ thái độ ngay.

"Mẹ nó mẹ nó! Cô đừng có qua đây?!."

Mọi người lại phì cười trước hành động của anh chàng. Cô bạn Mạng Thanh lên tiếng bên vực.

"Các người đừng khinh người quá đáng!." Vẻ mặt cô bạn có chút chạnh lòng khi bạn của mình bị mọi người trêu chọc.

Giang Khanh thoáng nhìn qua cô, tay dập điếu thuốc nói:

"Lại đây nào bạn học, bọn họ đều sợ cô." Chỉ còn tôi thôi!". Tay đập lên ghế mình ngồi ám chỉ bảo Mạng Thanh lại.

Cô chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đẩy cô lại gần anh ta.

Quay lại nhìn thì mọi đang xì xào. Cô nghĩ:

"Nếu hôm nay không làm Giang Khanh buông tha thì chắc là không thể về nhà được."

Cô đành tiến tới chỗ Giang Khanh và ngồi xuống cạnh. Cô bảo:

"Mẳt tôi không tốt! Tôi có thể không tháo kính ra được không?"

Giang Khanh liếc nhìn thấy cánh tay cô cầm gậy có chút run sợ. Lòng thầm nghĩ: "Cô ta sợ sao.."

"Được". Giang Khanh đáp.

Anh xê người lại gần cô hai người quay mặt vào nhau nhìn trực diện. Bỗng chợt anh hốt hoảng nhận ra ánh mắt cô đang rươm rướm nước mắt.

Mạng Thanh thì cô biết mắt mình đang bị ánh sáng đén làm đau mắt.

"Mười giây kết thúc!". Tiếng mọi người.

Cô quay người đi. Cô bạn Mạng Thanh lo lắng chạy đến hỏi:

"Thanh Thanh cậu có sao không?."

Trong khi đó người bạn Giang Khanh vội lại hỏi:

"Giang Khanh, Cậu thấy thế nào? Có đáng sợ lắm không?."

Giang Khanh vừa thấy nước mắt của Mạng Thanh lòng anh ta tự nhiên có chút khó chịu.

"Cút.. Ra xa một chút". Giang Khanh lạnh lùng đáp.

Cảm thấy thế Giang Khanh đứng dậy và nói:

"Đứng lên tôi đưa cô về."

Mạng Thanh quay người, ngước nhìn Giang Khanh nước măt cô cứ rơi xuống.

Giang Khanh thấy thế có chút áy náy khi nhìn thấy cô như thế. Vội bảo:

"Đừng có khóc, tôi cũng đâu hung dữ gì với cô đâu."