Chương 7: Cơ hội

*****

Mấy ngày nay, Lâm Tuyết Nhu và Lâm Nại Nại chiến tranh lạnh.

Hai người học cùng một trường đại học, tuy không phải cùng lớp nhưng cái khó là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Trong lòng Lâm Tuyết Nhu tức giận, căn bản không thèm phản ứng cô.

Nại Nại biết Lâm Tuyết Nhu tức cái gì.

Từ nhỏ đến lớn đều như thế, chị ta đã quen trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, chỉ có phép Nại Nại làm phông nền.

Nhiều năm qua, hai chị em còn tính là hòa hợp, bởi vì Nại Nại không có cảm giác tồn tại, tựa như con mèo sủng vật, an an tĩnh tĩnh.

Một khi Nại Nại có tài năng, cho dù là mỗi lần thi cuối kỳ ở trường tốt hơn chị ta thì Lâm Tuyết Nhu sẽ châm chọc mỉa mai, nói Nại Nại chỉ ăn may mà thôi.

Lúc này đây, Nại Nại nổi bật như thế thì tất nhiên Lâm Tuyết Nhu sẽ không chịu nổi, liền ra kỳ chiêu, buộc Cố Bình Sinh phải lăng xê mình, nói Cố Bình Sinh yêu thầm mình.

Cô ta không duyên không cớ bị fans của Cố Bình Sinh mắng đau trên mạng, vỗn dĩ cho rằng có thể cọ một đợt nhiệt độ, lại không nghĩ rằng mọi chuyện chỉ diễn ra trong mấy giờ, rồi sau đó toàn bộ chủ đề liên quan đều bị xóa sạch, ngay cả bình luận cũng sạch bong kin kít.

Nhưng mà, những lời mắng chửi không hề dừng lại, thiết lập “nữ thần thanh thuần” mà cô ta kinh doanh một thời gian dài như vậy, lập tức sụp đổ hơn phân nửa.

Cuối cùng, cô ta còn phải đăng bài giải thích trên Weibo, nói từ đầu tới cuối mình không hề biết chuyện gì cả, hy vọng các fans lý trí một chút trong mối quan hệ giữa các minh tinh, đừng để vì hành động của fans hâm mộ mà minh tinh phải trả giá.

Lúc này, trò khôi hài mới dần lắng xuống.

Nhưng cục tức trong lòng cô ta thì không biết xả đi đâu.

Chiều hôm đó, ba ba Lâm Đồng Duệ gọi điện thoại cho Nại Nại ––––

“Mấy ngày nay Tuyết Nhu thường xuyên gọi điện khóc lóc kể lể với chúng ta, tính tình của chị con vốn như vậy, con nhường nó nhiều một chút.”

Nại Nại không nói gì.

“Mẹ con chưa cho con tiền sinh hoạt sao?”

“Dạ.”

Lâm Đồng Duệ thở dài một hơi: “Chút nữa ba gửi cho con 1000 tệ, thích cái gì thì mua.”

“Cảm ơn ba.”

“À đúng rồi, chuyện mà lần trước ba với mẹ con tranh chấp với nhau, nói là để Tuyết Nhu cùng ba đến tham dự tiệc tối đấu giá từ thiện vào tháng sau, mẹ con không đồng ý cho ba dẫn Tuyết Nhu đến. Công ty nhà mình không lớn, có thể được tham dự tiệc tối kiểu này cũng là do ba vất vả lắm mới tranh được cơ hội, Tuyết Nhu không muốn đi......Nại Nại, con đi không?”

“Con?”

“Đúng vậy, tiệc tối này có không ít minh tinh tham gia, còn có rất nhiều nhà đầu tư và đạo diễn, quen biết thêm vài người, tóm lại đó là một cơ hội tốt. Nghe nói ông chủ của truyền thông Phong Ngu cũng tham dự đấy.”

“Con sẽ suy xét một chút.”

“Được được, con cứ nghĩ đi.”

Nại nại đang muốn cúp máy, bên kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng của mẹ Thư Ninh:” Ông đang gọi điện cho Lâm Nại Nại à?”

“Tôi.....”

Ba ba ấp úng nói: “Bà....bà đừng mắng con bé....”

Mẹ đoạt lấy điện thoại, tuôn ra một đống lời quở trách: “Vì sao mày lại làm như thế, chị mày làm gì có lỗi với mày sao! A, người một nhà chúng tao có bạc đãi mày cái gì không, là không chữa bệnh cho mày, hay không cho mày ăn? Tại sao mày lại oán hận chị gái mày như thế!”

Nại Nại:.......

Thư Ninh cực kỳ tức giận, thở hổn hển nói: “Giỏi rồi, cảm thấy mình trưởng thành, có bản lĩnh rồi. Mày có tin hay không, chỉ cần một tháng tao không cho mày tiền sinh hoạt và tiền thuốc thì mày nhất định phải khóc lóc trở về cầu xin tao!”

Nại Nại bình tĩnh mà nói: “Con không biết mình đã làm chuyện gì có lỗi với chị.”

“Cái vũ hội kia rõ ràng là sân khấu của Tuyết Nhu, mày đi xem náo nhiệt làm cái gì, nếu không có mày thì bạn nhảy của Cố Bình Sinh nhất định là chị gái mày!”

“Mẹ, không phải mẹ từng nói, chị gái ra mắt thanh thanh bạch bạch, không thèm dùng kỹ xảo cọ nhiệt độ để đi đường ngang ngõ tắt cơ mà, sao bây giờ....lại trách con đoạt độ hot của chị?”

Thư Ninh bị những lời này của Nại Nại chọc tức không thốt lên lời, chỉ có thể ngang ngược nói: “Tốt lắm, có Cố Bình Sinh chống lưng nên mày liền nhanh mổm dẻo miệng, còn dám tranh luận với tao.”

“Không có, con với Cố Bình Sinh không thân.”

Cô chỉ là không muốn nhịn chị gái nữa thôi.

Thư Ninh uy hϊếp: “Lập tức giải thích cho chị mày, cầu xin nó tha thứ! Nếu mày con coi nó là chị thì bên Cố Bình Sinh, hẳn là mày biết nên làm thế nào rồi chứ.”

“Con không biết.”

Thư Ninh kìm nén nói: “Nếu mày còn muốn tiền sinh hoạt phí thì mau giới thiệu Cố BÌnh Sinh với chị mày quen nhau.”

“Con đã nói, con với Cố Bình Sinh không thân, về sau cũng sẽ không thân, chị muốn cọ nhiệt độ của hắn thì tự mình cọ, không liên quan đến con.”

“Mày....Mày muốn chọc tao tức chết à!”

“Mẹ, con với chị đều là con gái của mẹ mà.” Trái tim Nại Nại băng giá, hỏi: “Ngay cả một chút cơ hội, mẹ cũng không cho con?”

Thư Ninh im vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cơ hội? Mày nhìn lại thân thể của mình đi, ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng. Cho dù tao cho mày cơ hội thì mày lấy được sao?”

Nại Nại mím môi, không nói gì mà chịu đựng.

Thư Ninh thấy cứng rắn không được, lập tức mềm mỏng, thiện ý khuyên Nại nại: “Chị mày là hy vọng của cả nhà chúng ta, tiền thuốc của mày chẳng phải con số nhỏ, chỉ khi nào chị mày tốt thì mày mới tốt, nghe mẹ nói, bắc cầu giúp chị mày và Cố Bình Sinh....”

Tút tút tút.....

Lâm Nại Nại cúp điện thoại.

Trong phòng ngủ, Cảnh Dao dựa lưng vào ghế đắp mặt nạ, Lương Vãn Hạ đang điên cuồng chơi game với nhóm bạn.

“Đã muộn thế này rồi, Nại Nại cậu đi đâu thế.” Cảnh Dao vỗ mặt nạ, nhìn Nại Nại đang đi giày ở cửa.

“Tớ đến phòng vũ đạo.”

*****

Trong phòng VIP của hội sở cao cấp, mấy người đàn ông đang chơi blackjack, và số chip** đặt cược trên bàn đã vượt quá bảy con số.

(**) Chip là một trong những dụng cụ đánh bạc được sử dụng trong các sòng bài để chơi các trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,…

Những cô gái thướt tha xinh đẹp đang dùng gậy chia bài, một đôi mắt ngập nước luôn cố ý vô tình lướt qua Cố Duật Ninh.

Người đàn ông lười biếng dựa, cầm bài lên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, khí chất quý khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, chẳng qua ánh mắt có chút tan rã.

Hình như......không yên lòng.

Mấy đàn ông ở đây đều là bạn tốt của Cố Duật Ninh.

Trận bài đêm nay cũng là trò chơi thả lỏng thư giãn.

Trước kia chơi blackjack, không ai có thể thắng Cố Duật Ninh. Nhưng buổi tối hôm nay, lợi thế bên người anh không còn nhiều.

Ngay cả cô gái chia bài cũng nhìn ra, anh đang nghĩ tới chuyện khác.

Bỗng nhiên, mắt trái đau xót, còn có nước mắt dâng lên, cảm giác chua xót ngập tràn hốc mắt.

“A? Tam gia, dù có thua bài thì cũng không đến mức khóc chứ?”

“Nói gì thế.” Bạn tốt bên cạnh lấy một tờ khăn giấy cho Cố Duật Ninh: “Mắt trái của lão tam vẫn luôn không tốt, hiện tại càng nghiêm trọng hơn.”

Trong mắt trái xám xịt của Cố Duật Ninh, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang ở trong phòng tập vũ đạo nhảy điệu jazz, cứ mỗi lần té ngã trên mặt đất, lại gian nan bò dậy.

Cái loại cảm giác tuyệt vọng và vô lực này......

Cuối cùng, anh ném lá bài trong tay xuống bàn, tất cả lợi thế đều trả lại cho bọn họ.

“Các cậu chơi đi, tôi còn có việc.”

Nói xong, anh cầm lấy áo vest, xoay người đi ra hội sở cao cấp.