Chương 17 : Khẩu Vị Của Vương Gia Thật Độc Đáo

“A, con của ta !” Một người nữ nhân trẻ tuổi đột nhiên đẩy đám người ra, nhào tới.

Cô ta xông lên, một mùi phấn son nồng nặc trên mặt ập đến, dị thường gay mũi.

Ninh Vãn Ca ánh mắt sâu thẳm hướng về nam nhân bên cạnh, hắn thần sắc không thay đổi, tựa như không để ý đến chuyện khác.

Nếu không đoán sai, người vừa mới ra tay nhất định là hắn.

Giữa bọn họ tình cảm cũng không thân thiết, hắn lại trút giận giúp cô, cái này làm cho cô có chút bất ngờ.

Nữ nhân trẻ tuổi kia hẳn là tiểu thϊếp mà thừa tướng Ninh Nhạc thương yêu nhất, lại sinh cho Ninh Nhạc một tiểu nam tử, lại càng được Ninh Nhạc yêu chiều.

“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Thừa tướng phu nhân thấy tình huống không đúng, nhìn quanh một vòng, dừng lại trên người Ninh Vãn Ca.

Rốt cuộc nhiều người đều ở đây như vậy, nhưng thân hình to béo của Ninh Vãn Ca kia là đập vào mắt đầu tiên.

“Chạy nhanh gọi đại phu đến xem.” Ninh Yên Nhiên đứng ở một bên nhìn, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở.

Nữ nhân kia ôm đứa trẻ chạy về phía trong phòng, một đám nha hoàn người hầu chạy theo, trong đó một gã sai vặt lao ra phủ đi tìm đại phu, tất cả mọi người đều vội vã.

Nhưng thật ra Ninh Vãn Ca đứng một bên xem như xem kịch.

Ninh Yên Nhiên nhìn thấy dáng vẻ cô ôm cánh tay đứng ở một bên, cười lạnh một tiếng nói: “Ninh Vãn Ca, có phải ngươi làm hay không? Ngươi tâm tư thật ác độc, chính đệ đệ của mình cũng không tha!”

Vừa nghe, tầm mắt của mọi người ngay sau đó đều tập trung vào Ninh Vãn Ca.

Thừa tướng phu nhân lập tức cười lạnh nói: “Ninh Vãn Ca, ngươi vừa mới hồi phủ liền dùng thủ đoạn, nếu là Gia Lương có bất trắc gì, lão gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”

Gia Lương, là tên của đứa trẻ kia.

Ninh Gia Lương.

Ninh Vãn Ca lạnh lùng cười, “Ai thấy ta đã làm như vậy? Không có bằng chứng, huống chi ta làm như thế nào để hắn ngã xuống được?”

“Bởi vì ngươi quá xấu, dọa hài tử một phen sợ hãi.” Ninh Yên Nhiên lại kiêu ngạo kêu lên.

Nữ nhân này có được giáo dục không hay là để chó ăn mất rồi?

Ninh Vãn Ca nhíu mày liếc, “Tam tỷ, hà tất ngươi cứ nhằm vào ta như vậy! Hài tử kia là tự trượt chân ngã xuống, không cần cái gì cũng đổ lên đầu ta, hắn hất nước vào mặt ta, ta còn chưa nói gì!”

Ninh Yên Nhiên còn phản bác lại, quát lớn cắt đứt lời cô nói.

“Đủ rồi! Không ra cái thể thống gì!” Ninh Nhạc từ phòng trong đi ra, sắc mặt u ám, trừng mắt với các cô.

Với tiếng quát lớn của hắn, xung quanh chìm vào im lặng.

Đang còn mơ hồ ……

“Khụ khụ khụ……” Phong Mạch Hàn khẽ ho ra tiếng.

Ninh Nhạc quay đầu nhìn về phía Phong Mạch Hàn, trên mặt u ám trở thành bình thường, bình tĩnh tươi cười: “Làm Vương gia phải chê cười rồi, vào nhà ngồi đi, thân thể Vương gia không được tốt.”

Ông ta nhìn Phong Mạch Hàn, không giống như đang nhìn con rể, mà chỉ là đang nhìn một vị Vương gia.

“Vãn Ca trên người quần áo ướt đẫm, Tiểu Lục đưa Vương phi đi thay quần áo sạch sẽ.” Phong Mạch Hàn đi hai bước rồi dừng lại.

Biểu hiện của Phong Mạch Hàn, làm Ninh Nhạc nhìn Ninh Vãn Ca với ánh mắt có chút khác biệt.

Hiển nhiên là cảm thấy Ninh Vãn Ca béo như vậy, nhưng đã làm cho vị Vương gia này yêu thích rồi sao?

Chẳng lẽ Thất vương gia mắc bệnh này, khẩu vị độc đáo như vậy sao?

Ninh Vãn Ca đương nhiên biết Phong Mạch Hàn bất quá là trước mặt người ngoài diễn trò thôi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cũng được.”

……

Trong đại sảnh, các trưởng bối đều ngồi ở trên ghế cao.

Nhưng trong chốc lát, mẫu thân của Ninh Gia Lương-Hồ thị đi vào đại sảnh, khóc lóc kể lể quỳ nói: “Bẩm lão gia, đại phu nói Gia Lương bị vỡ đầu, chỉ sợ ngày sau sẽ thành một kẻ ngốc!”

Mặc kệ nói như thế nào, khẩu khí của cô ta là tuyệt đối không chịu nuốt xuống!

Ninh Nhạc nhíu mày nhìn thoáng qua Hồ thị, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo.

Thừa tướng phu nhân dù sao cũng là phu nhân, liếc mắt một cái liền nhìn ra hàm ý trong ánh mắt của phu quân, lập tức nói: “Muội muội, việc này vãn chút chúng ta sẽ bàn sau, nếu là Gia Lương trượt chân ngã xuống, ngày sau lại tìm đại phu tốt tới xem, hôm nay là ngày Thất vương phi hồi môn, làm như thế này có đúng mực hay không?”

Dù sao nhi tử này cũng không phải con trai của bà ta, bà ta nói cũng chẳng đau lòng.

Từ khi Ninh Gia Lương xuất hiện, mọi việc trong phủ Thừa tướng đều chỉ xoay quanh nhi tử út này.

Lúc này tự nhiên lại có một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải tận dụng nó.

Hồ thị đang muốn ra tiếng, đã bị Thừa tướng ra lệnh một tiếng mang đi.

“Đem phu nhân đi, chỉ là nàng sợ quá mức thương tâm nên mới như thế.”

“Lão gia……”

Ninh Vãn Ca sau khi thay quần áo, đi vào đại sảnh, cũng vừa vặn bỏ lỡ trò hay phía trước, vừa mới bước vào, liền cảm giác mọi ánh mắt đều dừng ở trên người cô.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua bộ đồ bó sát trên người, chính là càng thêm nổi bật chiếc bụng heo của cô.

Cô cũng thật sự không có cách nào hiểu được khẩu vị của Ninh Vãn Ca trước đây.

Rõ ràng dáng người đã như vậy, không thích những bộ đồ rộng để che đi, ngược lại là thích mặc những quần áo bó sát làm tăng ngấn mỡ của mình.

Và vào lúc này, đây là bộ đồ rộng nhất mà cô tìm thấy rồi.

“Xì!” Ninh Yên Nhiên nhìn thấy liếc mắt một cái, nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, cưới mỉa mai.

Bốn phía người đều không có động tĩnh.

Phong Mạch Hàn nhướng mày, rõ ràng mang theo vài phần không vui.