Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 19 : Ái Phi Không Biết Bắt Mạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhanh, gọi đại phu, gọi đại phu lại đây!” Vẻ mặt của Hoàng Thượng thay đổi, rõ ràng là rất lo lắng.

Khoảnh khắc Ninh Vãn Ca nhìn thấy hắn hộc máu, không chút do dự, thoắt cái bắt cổ tay của hắn bắt mạch.

Không thể như thế, cô rõ ràng là cho hắn uống thuốc áp chế độc dược, ở tình trạng bình thường như vậy, căn bản không có khả năng sẽ hộc máu!

Hiện tại cô chỉ lo lắng cho thân thể nam nhân này, cho nên không chú ý tới mọi người đang đều nhìn cô.

Phong Mạch Hàn ánh mắt nhẹ lóe một chút, bỗng dưng kéo tay cô ra.

“Ái phi không biết bắt mạch, sao có thể?” Hắn lạnh lùng nói.

Những lời nói đột ngột này làm Ninh Vãn Ca sực ra.

Tay Ninh Vãn Ca bắt lấy cổ tay hắn bỗng dưng cứng đờ, nhìn mọi người xung quanh, quả nhiên, mọi người đều đang nhìn cô chằm chằm.

Có vẻ như động tác của cô thành thạo vạn phần.

Ninh Nhạc trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Đây thật là Ninh Vãn Ca, một nữ nhi vừa xấu vừa béo lại bất tài sao?

Ánh mắt Hoàng Thượng khẽ chớp động, dừng ở trên tay Ninh Vãn Ca, nhìn bàn tay mũm mĩm của cô, không thấy sự khác biệt nào.

Ninh Vãn Ca xấu hổ cười cười: “Vương gia thật là, thần thϊếp còn không phải lo lắng cho thân thể Vương gia sao.”

Cô vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra khăn lụa lau vết máu trên môi của nam nhân.

Vừa mới bắt mạch cho hắn, phát hiện mạch rất loạn.

Hiển nhiên không hợp lý.

Như thế này là sao?

Y thuật của cô không đủ tinh vi, nhưng lại quen thuộc vạn phần đối với độc dược.

Đặc biệt là Trung y, chẩn đoán nguyên nhân bệnh bằng cách bắt mạch, cô biết bắt mạch nhưng đối với rất nhiều nguyên nhân bệnh thì hiểu biết không nhiều lắm.

Cô vừa nghĩ vừa lau vết máu trên môi nam nhân, không ít người tầm mắt đều đang đổ vào họ.

Phong Mạch Hàn nhíu mày, rõ ràng bởi vì cô đột nhiên tới gần, mà có chút không khoẻ.

Lần đầu tiên có nữ nhân dựa gần hắn như vậy.

Không những thế, trên người nữ nhân này phát ra một mùi hương thanh đạm, làm nam nhân không giãn được đôi lông mày ra.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới hương vị khi hôn môi cô.

Tuy rằng Ninh Vãn Ca là nữ nhân có nước da ngăm đen, thân mình lại béo mập, nhưng hương vị đôi môi mềm ấm cực hảo.

Nam nhân bỗng dưng sực ra là mình đang nghĩ lung tung.

Ninh Vãn Ca cũng không phát hiện ra nét mặt cổ quái của nam nhân, nhưng vẫn thu lại chiếc khăn gấm trong tay.

“Nếu Vương gia không được khỏe, ta sẽ đưa Vương gia hồi phủ trước, trong phủ đại phu hiểu rõ bệnh tình của Vương gia hơn.”

Cô nói nhẹ, vừa nói vừa âm thầm kéo kéo ống tay áo của Phong Mạch Hàn.

Phong Mạch Hàn cúi mắt nhìn thoáng qua bàn tay mũm mĩm của cô, ho nhẹ một tiếng nói: “Hừm, bẩm phụ hoàng, nhi thần hồi phủ trước.”

Hoàng Thượng nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng được, nhanh hồi phủ nghỉ ngơi đi!”

Hoàng Thượng khi nói những lời này, trong mắt rõ ràng hiện vẻ rất đau lòng.

……

Xe ngựa vững vàng chạy ở trên đường.

Ninh Vãn Ca liếc mắt nam nhân im lặng bên cạnh, cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ.

“ À mạch của ngươi có chút hỗn loạn, tốt nhất khi trở về sai người nấu chút thuốc bổ cho ngươi.”

“Không cần.” Nam nhân ra tiếng, giọng nói khàn khàn.

Ninh Vãn Ca có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Mạch là bổn vương tự mình làm loạn, không cần ngươi lo lắng.”

Hắn nói chuyện vẫn là với khẩu khí lạnh nhạt như ngày thường.

Ninh Vãn Ca cũng bởi vì lời này, hơi mang vài phần nghi ngờ.

Hắn muốn sớm rời khỏi Ninh gia, cho nên việc làm mạch rối loạn, rồi hộc máu đều tự mình làm ra, nam nhân này đối chính mình nhẫn tâm như vậy, đối người khác chẳng phải là tàn nhẫn hơn sao?

Nhưng……

Việc này cũng không liên quan gì đến cô, dù sao cô chỉ cần sống tốt cuộc sống của chính mình là được.

Thông tin về khúc phổ “Liệt Diễm” kia, đến bây giờ cô hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng hiện tại cô cũng không nóng lòng, luôn tìm cơ hội để tìm hiểu.

……

Sau sự tình phát sinh ngày hôm qua, Phong Mạch Hàn quả nhiên là sai người sắp xếp phòng khác cho Ninh Vãn Ca.

Ninh Vãn Ca ở trong phòng đi qua đi lại, đau khổ suy nghĩ lễ vật ngày mai.

Lễ vật mừng thọ cho Thái Hậu, nhưng nghĩ nửa ngày đều không ra.

Một ánh sáng bạc xẹt qua.

Từ ngoài cửa sổ bay vào một phi tiêu, cọ qua gương mặt cô, thiếu chút nữa để lại trên mặt cô dấu vết.

Phi tiêu cắm ở trên vách tường, mặt trên đính một tờ giấy.

Cô đi ra phía trước cầm lấy xem, thay đổi nét mặt.

Khúc phổ, trong tiệc mừng thọ ngày mai?

Ai đã đưa nó cho cô?

Người duy nhất biết cô muốn khúc phổ là tên đạo sĩ xem mệnh kỳ quái kia?

Ninh Vãn Ca đem tờ giấy vò nát trong lòng bàn tay, ánh mắt hơi thu lại.

Đương nhiên cô không hoàn toàn tin tưởng vào lời của thần côn kia, nhưng hiện tại nóng lòng muốn tìm manh mối, cho nên vẫn muốn thử mọi thứ , cô không nghĩ được nhiều như vậy.

Chỉ cần có một chút manh mối, đối với cô đều là tốt.

Nếu vậy, thì cô dường như biết phải biểu diễn gì vào ngày mai rồi.

Tuy nhiên, Ninh Vãn Ca thật trước đây, chỉ sợ cầm kỳ thư họa đều không am hiểu, đột nhiên nói muốn biểu diễn đàn, sẽ khiến người khác nghi ngờ?

Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên mở của ra đi về hướng bên cạnh.

Bên cạnh là phòng của Phong Mạch Hàn, cũng là phòng tân hôn trước đây.

Nàng giơ tay gõ cửa hai tiếng.

Tiểu Lục nghe thấy được động tĩnh, nhỏ giọng dò hỏi: “Vương phi, có chuyện gì vậy?”

Chẳng lẽ là Vương phi trước đây đều ngủ cùng Vương gia ở một chỗ, cho nên bây giờ không thể thích ứng việc ngủ riêng sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »