Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 23 : Phu Nhân Thật Là Thâm Tàng Bất Lộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ah? Tiểu Thất, thật sự có việc này?” Hoàng Thượng đem chuyện sang hỏi Phong Mạch Hàn.

Phong Mạch Hàn đạm thanh nói: “Xác thật là như thế, Vãn Ca tối hôm qua đã học rất nỗ lực.”

Nghe hắn nói như vậy, Ninh Vãn Ca ở trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm, sợ rằng nam nhân này sẽ phá hỏng chuyện, vậy thì sẽ rắc rối to.

Kỳ thật cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là một đầu khúc lạ mà thôi.

Vả lại, ban đầu dự định diễn tấu khúc của họ, ai ngờ Ninh Yên Nhiên nhanh chân làm trước!

Một nụ cười hiếm hoi thoáng hiện trên mặt Thái hậu: “Làm tốt làm tốt lắm, đáng thưởng!”

Thái Hậu cười, hơn nữa cười rất vui vẻ.

Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hoàng Thượng nhìn về phía Ninh Vãn Ca sắc mặt mang theo vài phần kinh ngạc, hiển nhiên Ngũ tiểu thư của Ninh gia không giống như người ngoài nói.

Ninh Vãn Ca mỉm cười nói: “Tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”

Cô tạ ơn xong xoay người đi trở về đúng chỗ ngồi xuống, rõ ràng có thể cảm giác được ánh mắt từ bốn phía nhìn cô đều có chút không bình thường.

Chính vào thời điểm đàn tấu khúc, cô đã quan sát mọi người, và biểu cảm của mọi người dường như không giống như những gì cô nghĩ.

Mọi người dường như đều đổ dồn sự chú ý vào cô.

“Phu nhân, thật đúng là thâm tàng bất lộ.” Nam nhân bên cạnh nhàn nhạt ra tiếng.

Giọng hắn có một chút khản đặc, nhưng vẫn quyến rũ vạn phần.

Lời nói của hắn đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Ninh Vãn Ca, cô quay đầu sang nhìn nam nhân bên cạnh, bắt gặp đôi mắt đen của hắn.

Con ngươi của hắn đen nhánh như mực, ánh sáng kỳ lạ chợt lóe lên rồi biến mất.

Cô đã hiểu rõ ý của hắn.

Cô hơi bĩu môi, buông tay nói: “Đó thật sự là một giấc mơ.”

Nam nhân không tin, cười lạnh một tiếng: “Phu nhân thiên phú cực cao, chỉ nằm mơ liền có thể phổ nhạc.”

“……” Được rồi, nam nhân này thực sự là không dễ để bị gạt.

Khi Ninh Vãn Ca đang rối rắm trong đầu không biết nghĩ ra lý do gì nữa để lừa hắn, thì đột nhiên có người đưa ra một ly rượu.

“Không thể tin được Thất Vương phi không phải như người ngoài đồn đại, cầm khúc đàn tấu rất hay.” Người đó lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần không nghiêm túc.

Cũng may là nam nhân này đi tới, làm Ninh Vãn Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ninh Vãn Ca nhìn ly rượu đưa qua, hơi tạm dừng lại một chút.

Cô ngước mắt lên nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt mình, chính là Phong Mạch Viêm, khi hắn nhìn cô, ánh mắt rất sâu thẳm.

“Lần đầu tiên gặp Thất vương phi, ly rượu này kính Thất muội.” Chén rượu của hắn không ngừng nâng lên trước mặt Ninh Vãn Ca.

Ninh Vãn Ca cũng dứt khoát, cầm lấy chén rượu trên bàn, chạm chén rượu của hắn, nhưng……

Phía sau Tiểu Lục dùng sức kéo cô một chút.

Tửu lượng của tiểu thư chính là cực kém, uống xong ly rượu này, không biết sẽ phát sinh sự tình gì, lỡ làm gì mất mặt thì phải như thế nào cho phải?

Nhưng Ninh Vãn Ca hồn nhiên không để ý, cô cũng không biết tửu lượng của mình rất kém, cho nên liền ngửa đầu uống cạn một ly, động tác rất dứt khoát.

Phong Mạch Viêm tán thưởng: “Thất muội tính tình quả là phóng khoáng.”

Nói xong, hắn cũng giơ chén rượu lên uống cạn.

Tiểu lục phía sau lập tức che mặt, không muốn nhìn thấy thảm cảnh phát sinh.

Ninh Vãn Ca hơi mỉm cười, sắc mặt bất biến, đem chén rượu buông, nói: “Ngũ vương gia tính tình cũng rất ngay thẳng.”

Dáng vẻ bình tĩnh của cô khiến Tiểu Lục đang ngồi sau sững sờ một lúc, từ từ đưa tay ra nhìn về phía cô, Tiểu Lục rất kinh ngạc, không thể tin được rằng tiểu thư nhà mình sau khi uống rượu không hề thay đổi sắc mặt?

Phong Mạch Viêm nhìn thoáng qua Phong Mạch Hàn, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, còn nói thêm: “Vẫn chưa kính thất đệ một ly, nhưng thất đệ sức khỏe không tốt, không bằng để thất muội thay ngươi uống một chén?”

Phong Mạch Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm sâu nam nhân trước mặt, trong mắt rõ ràng lập loè vài phần không vui.

Cảm nhận được sự thù địch mạnh mẽ từ nam nhân này, Phong Mạch Viêm vẫn mang vẻ mặt không nghiêm túc.

“Được rồi, thất đệ đừng miễn cưỡng như vậy, thất muội tửu lượng tốt như vậy, đối với nàng đây là việc nhỏ?”

Phong Mạch Viêm vừa nói vừa đưa cho Ninh Vãn Ca một ly rượu được rót đầy sắp tràn cả ra.

Việc này không thể chối từ, Ninh Vãn Ca có thể cảm nhận được.

Cô đang nghĩ đến việc giảm cân, rượu, đồ ăn nhiều chất béo này nhất định không được động đến, nhưng xem ra tình huống hiện tại không cho phép.

Cô yên lặng giơ chén rượu lên, đang định uống, bỗng nhiên bị một người cướp lấy chén rượu trên tay.

“Ngũ ca không cần làm nàng khó xử, ta sẽ uống.” Dứt lời, không đợi phản ứng của mọi người liền ngửa đầu uống cạn.

Ninh Vãn Ca hơi giật mình, không nghĩ tới hắn thay cô uống rượu?

Cô ý thức lại, đột nhiên giật lại ly rượu, nói: “Ngươi còn có bệnh, không thể uống rượu!”

Đáng tiếc rượu đều đã bị nam nhân nuốt vào trong bụng, nói gì cũng đều đã chậm.

Phong Mạch Viêm mỉa mai, “Nhị vị phu thê tình thâm, bổn vương hâm mộ.”

Hắn nói xong xoay người đi trở về vị trí ngồi xuống.

Ninh Vãn Ca không nói nên lời, hung tợn trừng mắt nhìn tên Ngũ vương gia này một cái, sau đó nắm lấy cổ tay của Phong Mạch Hàn bắt mạch.

Cô phát hiện sau khi bọn họ ở chung phòng với nhau, cô sẽ nắm cổ tay của hắn để bắt mạch, loại động tác này đã trở thành một loại thói quen.

“Lão ngũ, ngươi cũng làm càn quá rồi. Tiểu thất, thân thể có sao không? Nếu không ổn, Thất vương phi nhanh đỡ tiểu thất hồi phủ nghỉ ngơi.”

Hiển nhiên tất cả động tĩnh bên này đều lọt vào trong mắt Hoàng Thượng, ông rất yêu thương Phong Mạch Hàn từ nhỏ, vừa mới thấy Phong Mạch Hàn thay Ninh Vãn Ca uống rượu, một chi tiết nhỏ bé như vậy, cũng làm ông chợt nhận ra, có lẽ Thất vương phi gả cho hắn là chính xác.

Ninh Vãn Ca vừa nghe, trong lòng ước gì, vội vàng gật đầu, đang muốn đỡ Phong Mạch Hàn dậy, lại không nghĩ nam nhân tránh bàn tay đang đưa ra đỡ của cô, tự mình bước về phía trước.

Thần thái và động tác của hắn, đều tỏ rõ tâm tình của hắn không vui.

Ninh Vãn Ca không rõ mình có chọc gì tới hắn không, nhưng cô cũng không nói cái gì, đi theo phía sau hắn.

Tiểu Lục lập tức đuổi kịp, thấp tiếng hỏi: “Tiểu thư, ngươi thật sự không có việc gì sao?”

Uống xong một ly rượu, sắc mặt không thay đổi, không phải là quá bất thường sao?

Giống như từ sau khi được gả cho Thất vương gia, tiểu thư thay đổi rất nhiều, làm cô cảm thấy xa lạ.

Ninh Vãn Ca liếc Tiểu Lục một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô thực sự không làm sao, khi còn là đặc công đã trải qua các nhiệm vụ khác nhau, uống rượu cũng không thành vấn đề nên cô vô cùng tự tin vào tửu lượng của mình.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Tiểu Lục, chỉ sợ Ninh Vãn Ca trước đây tửu lượng rất kém?

……

Từ Hoàng cung đến Vương phủ, trong xe ngựa hai người cũng không nói gì với nhau.

Im lặng xuống xe ngựa, im lặng đi vào nhà.

Ninh Vãn Ca còn chưa kịp nói lời cảm ơn, nam nhân liền vào phòng thô lỗ đóng cửa lại.

Cô bất đắc dĩ bĩu môi, nhìn về phía Tiểu Lục nói: “Không ngờ nam nhân này thất thường như vậy, âm tình bất định, về sau chúng ta vẫn là đi đường vòng là tốt nhất.”

Tiểu Lục khóe miệng co rúm.

Tiểu thư làm ơn, nói xấu Vương gia cũng nên đứng xa một chút rồi nói, đứng ở trước của phòng Vương gia nói xấu…… Đây là vì sợ Vương gia không biết là nói ai?

Ninh Vãn Ca khẽ hừ một tiếng, nói lớn tiếng như vậy chính là vì nói cho người nào đó ở trong phòng nghe.

Sau khi tiệc tối kết thúc, cô quyết định phải lên kế hoạch giảm cân, kế hoạch làm đẹp.

……

Ngày thứ hai, Ninh Vãn Ca vẫn kiên trì khi trời chưa sáng dậy chạy bộ, lúc này cô không ở trong Vương phủ chạy bộ nữa, mà là chạy ra Vương phủ.

Cô chỉ chờ một lý do chính đáng để đến tìm gặp đạo sĩ đoán mệnh kia.

Cô ra khỏi phủ chỉ có Tiểu Lục đi theo, bởi vì thân mình cô mập mạp, cho nên chạy khá cồng kềnh, Tiểu Lục dáng người nhỏ gầy, chân cũng nhỏ dài, đuổi theo bước chân cô dễ như trở bàn tay.

“Tiểu thư, người, như vậy mỗi ngày có mệt không?” Tiểu Lục vừa chạy theo cô vừa hỏi, ngữ khí còn mang theo vài phần thở dốc.

“Ừ, rất mệt!” Cô căn bản là đã hết hơi.

Nếu không phải vì thân hình mập mạp quá mức chướng mắt thì cô đã không cần phải vất vả như vậy!

Nghĩ tới nghĩ lui, mục đích lớn nhất của giảm cân chính là trở nên xinh đẹp và khỏe mạnh.

Đi qua tiệm đoán mệnh lần trước, lại không thấy đạo sĩ xem mệnh kia đâu, hôm nay lại đổi thành tiệm bán hàng rong nhỏ khác.

Cô không khỏi dừng bước chân.

Cô xoa vòng eo, thở phì phò, nhìn tiệm bán hàng rong, trong mắt có điểm thất vọng.

Người đoán mệnh này thực sự không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng manh mối duy nhất bây giờ chi có người này có ...

“Tiểu Lục, ngươi có biết chỗ nào có nhiều sách nhất không?”

Tiểu Lục sửng sốt một chút, cũng không biết tiểu thư gần đây rốt cuộc là bị làm sao.

“Nơi…… có nhiều sách nhất, hẳn là thư phòng trong Hoàng cung, chỉ là hoàng cung không phải là nơi có thể tùy tiện đi vào!”

Vừa nghe thư phòng trong Hoàng cung, Ninh Vãn Ca hai tròng mắt sáng lên càng thêm quỷ quyệt.

“Vậy sao, vậy tìm cơ hội tiến cung.”

Tiểu Lục a một tiếng.

“Ta trở về viết phương thuốc, đến lúc đó ngươi dựa theo phương thuốc của ta đi ra tiệm thuốc lấy ít thuốc, à đúng rồi, phải bí mật hành động.”

Ninh Vãn Ca sau khi phân phó cho Tiểu Lục, tiếp tục bắp chân mập mạp chạy về phía trước, cô có thể cảm giác được những mỡ thịt trên người mình đều đang run lên khi chạy, thật sự không thể tin được như vậy dáng người Ninh Vãn Ca như vậy, lúc trước làm sao có tự tin?

Tiểu Lục còn đơ ra ở vị trí cũ, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.

Vì cái gì tiểu thư thay đổi nhiều như vậy? Giống như là một người khác……

Những ngày ở trong Vương phủ, đối với Ninh Vãn Ca khá dễ chịu,ban ngày cô dậy sớm rời giường chạy bộ, rèn luyện thân thể, ở thời cổ đại này người ta sinh hoạt vào ban đêm rất đơn điệu, nghỉ ngơi rất sớm, cho nên trước khi ngủ cô lại tự pha chế mặt nạ để đắp sau mới đi ngủ.

Những ngày tháng đơn điệu như vậy kéo dài bảy ngày, trong bảy ngày này, cô chẳng mấy khi thấy Phong Mạch Hàn ở bên cạnh.

Bữa ăn hàng ngày của cô cũng cực kỳ nghiêm khắc, cá và thịt không được phép xuất hiện trên bàn ăn của cô.

Sau bảy ngày, không biết cô giảm bao nhiêu, nhưng cô cảm thấy làn da của mình đã được cải thiện đáng kể.

Tiểu Lục mỗi ngày đều đi theo ở bên cạnh cô, vẫn chưa cảm giác được cô thay đổi gì.

Ban đêm, trong phòng Ninh Vãn Ca còn chưa tắt đèn.

“Tiểu thư, mấy thứ này thật sự muốn dâng cho Thái Hậu ngày mai?”

Ninh Vãn Ca khẽ ừ một tiếng, đợi bảy ngày, rốt cuộc cũng chờ tới một cơ hội tốt để tiến cung, như thế nào có thể bỏ qua được!

Ngày mai Thái Hậu có thiết trà yến, thỉnh đều là nữ tử.

Những cái mặt nạ này đều là do cô pha chế làm ra, Thái Hậu hẳn là sẽ thích!

Tất cả những gì cô muốn là cơ hội này!
« Chương TrướcChương Tiếp »