Chương 24 : Thất Vương Phi Dường Như Đã Trở Nên Xinh Đẹp

…Hôm sau…

Hôm nay không ít quý tộc danh tiếng ăn mặc đặc biệt tỉ mỉ.

Ninh Yên Nhiên hôm nay mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy, đứng giữa rất nhiều nữ nhân, đặc biệt nổi bật.

Tiệc trà của Thái hậu được đặt trong vườn đào, phía sau là hoa đào lộng lẫy làm nền, khiến Ninh Yên Nhiên càng được thêm chú ý.

Vài vị danh viện đang nói về những tin đồn gần đây.

Lúc này có người tới báo: “Thất vương phi đến!”

Giọng nói sắc bén của thái giám cắt ngang tiếng ồn ào trong vườn, ánh mắt của mọi người đều hướng về cổng vườn.

Ninh Yên Nhiên lạnh lùng cười, ánh mắt giễu cợt nhìn vào người ở cửa, nhưng khi ánh mắt chạm đến tới đó, cô ta hơi ngẩn ra một chút.

Ninh Vãn Ca giống như……

Gầy?

Không chỉ như thế, nữ nhân nước da ngăm đen ngày xưa dường như chưa hề tồn tại, nữ nhân đang bước vào vườn đào nước da trở nên trắng nõn bóng loáng, thậm chí còn ửng hồng, làm cho người khác phải sáng ngời mắt.

Ninh Vãn Ca hôm nay mặc một chiếc váy trắng đơn giản và thanh lịch, cô đã giảm được mười cân rồi, mặc vào người giờ đã thấy khá rộng.

Như vậy bảy ngày nỗ lực vừa qua, ít nhất không phải uổng phí.

Ai mà tin nổi, chỉ qua thời gian bảy ngày, cô giảm được mười cân.

“Đây không phải Thất vương phi sao?” Có người kêu nhỏ một tiếng, mang theo sự kinh ngạc.

Ninh Vãn Ca sau khi đi vào vườn, liếc mắt lườm Ninh Yên Nhiên một cái, điềm đạm cười, thần thái tự nhiên đi vào trong vườn ngồi xuống.

Thật vất vả có một cơ hội như vậy, cô thật sự phải tận dụng nó.

“Thái Hậu giá lâm!”

Một tiếng Thái Hậu giá lâm, làm các cô nương đang ở trong vườn sôi nổi quỳ xuống hành lễ.

Đợi Thái Hậu sau khi ngồi xuống, tầm mắt Thái Hậu liền dừng ở trên người Ninh Vãn Ca. Không biết như thế nào, rõ ràng ở đây mỹ nhân nhiều như vậy, nhưng Ninh Vãn Ca đứng ở chỗ đó, liền thành trung tâm của sự chú ý.

“Vãn Ca đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, xem ra Tiểu thất đứa nhỏ này chăm sóc vợ rất tốt!” Thái Hậu nở một nụ cười vui tươi

Ninh Vãn Ca xấu hổ cười, không có tiếp lời.

Phong Mạch Hàn bị bệnh kia, chăm sóc vợ?

Đừng khôi hài!

Cô ước gì sau này đừng nhìn thấy hắn, dù sao hiện tại hắn cũng không đem sách y học hữu dụng đưa tới cho cô, để cô nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc, cô cũng an nhàn.

Cô vốn là cũng chẳng phải người lương thiện, chỉ cần hắn ngoan ngoãn đem đơn ly hôn giao cho cô, cô cũng sẽ không ở đây làm phiền hắn.

Suy nghĩ bay bổng, cô không nghe rõ Thái Hậu nói, thậm chí không biết Thái Hậu hỏi cái gì.

Tiểu Lục duỗi tay kéo góc áo Ninh Vãn Ca một chút, hạ giọng nhắc nhở cô: “Tiểu thư, Thái Hậu gọi người đó!”

“Ah ha ha, đúng vậy.” Ninh Vãn Ca phục hồi lại tinh thần.

“Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của ngươi này, lẽ nào bởi vì Tiểu thất không ở bên cạnh, cho nên mới nhớ tới Tiểu thất?”

Ninh Vãn Ca khóe miệng run rẩy hai lần.

Cũng không biết trong đầu Thái Hậu nghĩ cái gì, mà luôn trêu ghẹo hai vợ chồng bọn họ.

“Thái Hậu nói chi vậy, chỉ là Vãn Ca hôm nay có chút không khoẻ.”

“Thôi thôi, xem vẻ thẹn thùng của ngươi, cũng không làm khó dễ ngươi. Đều ngồi xuống đi!”

Thái Hậu ra lệnh một tiếng, mọi người đều ngồi xuống.

Ninh Vãn Ca nhìn cung nữ từng hàng đi vào, dâng lên những tách trà thơm, cô cúi mắt, bắt chước động tác của mọi người và im lặng.

Đến khi Thái Hậu lên tiếng nói chuyện, cô bỗng nhiên ôm bụng kêu ai da một tiếng.

“Thất vương phi làm sao vậy?” Thái Hậu bỗng dưng giật mình, hơi thay đổi sắc mặt khó hiểu dò hỏi.

Động tác đột ngột của Ninh Vãn Ca khiến mọi người kinh ngạc.

Mọi ánh mắt đều đang nhìn cô.

Cô ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có những giọt mồ hôi lạnh, vươn tay vẫy vẫy nói: “Không…… Chỉ là hơi đau bụng một chút.”

“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ đỡ người dậy?” Phía sau Tiểu Lục đầy mặt lo lắng, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô.

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Thái Hậu trầm tĩnh trong chốc lát, gật đầu nói: “Nhanh qua đỡ đi, thuận tiện đưa đến Thái Y Viện để thái y xem bệnh.”

“Đúng vậy.” Tiểu Lục gật gật đầu, chạy nhanh đỡ Ninh Vãn Ca dậy đi.

Nhìn thấy Ninh Vãn Ca đi rồi, Ninh Yên Nhiên trong mắt lóe lên một tia hắc ám, ngay sau đó biến mất trong đáy mắt cô. ……

“Tiểu thư, tự tiện xông vào thư phòng, chính là tội chết!”

“Ngươi im miệng, chờ lát nữa ngươi đứng ở cửa giúp ta trông chừng.” Ninh Vãn Ca vừa nói vừa nhìn khắp nơi.

Thư phòng này lại không phải Ngự Thư Phòng của Hoàng Thượng, chỉ là một nơi dùng để cất giữ sách, chẳng lẽ đi vào xem sách một lát cũng bị phán tội chết sao?

Cô không tin, liền đẩy cửa ra.

Thư phòng này vị trí tương đối hẻo lánh, cũng không có người gác, hiển nhiên không có người chú ý nơi này.

Sau khi cô bước vào thư phòng, ban ngày ánh sáng vừa vặn tốt.

Ngôi nhà rộng lớn, trong phòng có rất nhiều sách và được sắp xếp ngăn nắp, mỗi loại sách được phân loại lại với nhau, thậm chí còn có thẻ bài đặt bên cạnh giá sách để cho người tới đây biết đó là loại sách nào. .

Cô tặc lưỡi, tiến lên rồi đi một vòng, rốt cuộc dừng ở khu sách viết khúc phổ.

Cô đang muốn duỗi tay ra lấy, ngoài phòng Tiểu Lục bỗng nhiên kêu một tiếng: “Vương…… Vương Vương Vương gia?”

Tiếng ấp a ấp úng kêu Vương gia, làm Ninh Vãn Ca trong lòng hoei hồi hộp một chút.

Vương gia nào?

Không thể nào là tên Phong Mạch Hàn bị bệnh kia, chính hắn có cả đại thư phòng như vậy, không cần thiết tới thư phòng trong hoàng cung.

Là Phong Mạch Viêm? Vị Vương gia này mang đến cho cô một cảm giác mơ hồ kỳ lạ.

Cô nghĩ đến đây, lập tức tìm cái kệ trốn đi.

……

Phong Mạch Hàn nhăn nhăn mày, nhìn Tiểu Lục đứng ở nơi này, rõ ràng đã ý thức được người trong phòng là ai.

“Ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe.

“Ah… Việc này……” Tiểu Lục vò đầu bứt tai, không nghĩ ra được lý do.

Phong Mạch Hàn cũng không muốn tiếp tục làm cô khó xử, đi đến thẳng hướng vào phòng.

Tiểu Lục đứng ở cửa, hắn đương nhiên có thể suy đoán đến khả năng.

Chỉ là……

Tiểu Lục thấy hắn muốn đẩy cửa ra, yên lặng đỡ trán, không ngăn cản.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở.

Tiếng bước chân của nam nhân, tới gần chút một.

Ninh Vãn Ca nấp sau kệ sách thông qua khe hở nhìn thấy người tới, đôi mắt trợn to, có chút kinh ngạc.

Đại khái cũng là vì lâu lắm không nhìn thấy nam nhân này, đột nhiên thấy hắn dáng người anh tuấn đĩnh bạt bước vào trong phòng, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.

Đợi một hồi lâu sau, nam nhân bỗng nhiên dừng lại, hắn dừng lại trước một kệ sách y học.

Phía sau tùy tùng lập tức đuổi kịp.

“Đem những sách này mang đi, chuyển đến trong phòng Vương phi.”

Giọng nói nam nhân trầm thấp mà mạnh mẽ, giờ đây trong giọng nói của hắn nghe không ra cái gì là có vẻ đang mang bệnh.

Ninh Vãn Ca nghe xong mặt tối lại.

Trước đây cô thiêu rụi toàn bộ sách trong thư phòng của hắn, hiện tại hắn chạy đến lấy sách trong Hoàng cung, điều này……

Nhưng nghĩ đến điều đó , cô bỗng nhiên hưng phấn.

Nếu giải độc cho hắn, dựa theo thỏa thuận lúc trước của bọn họ, đem đơn ly hôn cho cô, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.

Cô thời lúc nào cũng nghĩ đến đơn ly hôn của hắn.

Năm tên tùy tùng đồng thời gật đầu, tiến lên dọn sách đem đi.

Đến khi cuốn sách cuối cùng bị lấy đi, tùy tùng đột nhiên hỏi: “Vương gia, ngài không đi sao?”

Phong Mạch Hàn bình đạm liếc hắn một cái nói: “Bổn vương sẽ đi sau.”

Tùy tùng sửng sốt một chút, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức gật đầu lui ra ngoài.

Cửa phòng sau đó cũng đóng lại.

Ninh Vãn Ca trộn ở sau cái kệ, phát hiện tên này còn chưa đi, yên lặng phát điên.

Nam nhân không nói gì, càng không tới gần cô, mà đứng lại trước một kệ sách, tùy tay cầm lấy một cuốn sách lật xem.

Từ tầm mắt của Ninh Vãn Ca, đủ có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của nam nhân, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào trong phòng, góc nghiêng mặt hắn mạ lên một lớp ánh sáng vàng tao nhã, làm hắn có chút lóa mắt.

Cô hạ tầm mắt, những ngón tay dài mảnh khảnh của hắn, thật là rung động, trời cao thật là bất công, đem cái gì đẹp nhất đều cho nam nhân này.

Trái lại chính mình, đã vất vả xuyên không, thế mà bị thành một người béo ú.

Không chỉ như thế, hơn nữa đã mập mạp còn xui xẻo, hôn nhân không được quyền tự do lựa chọn.

Cô yên lặng nghĩ, chân cũng đã có chút tê rần, nhưng nhìn nam nhân kia cách đó không xa, vẫn chưa có động tác gì là chuẩn bị rời đi.

Lại đợi trong chốc lát, cô rốt cuộc là có chút không kiên nhẫn, bỗng dưng đi ra.

“Ta nói, ngươi muốn đứng ở nơi này bao lâu nữa?”

Hắn ở cửa nhìn thấy Tiểu Lục, nhất định là biết cô ở chỗ này, giờ phút này cô cũng chẳng muốn che giấu cái gì nữa.

Đôi mắt của nam nhân vẫn dán chặt vào cuốn sách, và hắn không ngẩng lên nhìn cô.

Giọng nói của nữ nhân này trước đây nghe có vẻ rất phản cảm, nhưng nhiều ngày rồi không nghe giọng nói của cô, hắn cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó.

“Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Phát hiện hắn căn bản giống như không nghe cô nói, Ninh Vãn Ca có chút không kiên nhẫn.

Này một tiếng, làm nam nhân nhíu nhíu lông mày, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô.

Lúc vừa nhìn lên, bỗng nhiên giật mình.

Biểu cảm của nam nhân, rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Ninh Vãn Ca không thấy lạ khi nhìn hắn có vẻ ngạc nhiên, dù sao sau khi cô thay đổi, mọi người đều có chút kinh ngạc khi nhìn cô.

Phong Mạch Hàn hơi nhướng mày, hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, như thể vẻ mặt của hắn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ninh Vãn Ca khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Không liên quan đến ngươi.”

Hắn nhíu mày, có chút không vui: “Ngươi cũng biết, tự tiện xông vào thư phòng ở Hoàng cung là phạm tội chết?”

Cô không cần suy nghĩ liền phản bác: “Không phải ngươi cũng vậy sao”

Nhưng mà, thấy hắn thản nhiên cho người đưa sách đi như vậy, e rằng không phải tự tiện xông vào, nói không chừng Hoàng Thượng ban cho hắn đặc ân này.

Phong Mạch Hàn cười lạnh một tiếng: “Mấy ngày nay không gặp, phát hiện phu nhân ngày càng làm càn.”

Làm càn cái đầu hắn!

Cũng không biết nam nhân này rốt cuộc trở thành cái gì, thần kinh thất thường!

Ninh Vãn Ca không thèm nói chuyện với hắn nữa, xoay người đi đến chỗ kệ sách khúc phổ, nhưng mới đi được hai bước, một bàn tay lạnh lẽo đã nắm lấy cổ tay cô.

Tuy rằng cổ tay có chút thô, nhưng lòng bàn tay to của nam nhân có thể hoàn toàn nắm được .

“Ninh Vãn Ca, ngươi đang tìm cái gì, nếu cầu xin bổn vương, bổn vương sẽ tìm cho ngươi.”

Cẩn thận như hắn, sao lại không nhìn ra nữ nhân này là tìm cái gì.

Lần trước trong thư phòng ở Vương phủ, rồi mật thất dưới giường, nữ nhân này đều có thể tìm được, hiển nhiên là đang tìm kiếm thứ gì đó.