Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 27 : Trộm Thuốc Và Chạm Trán Với Bầy Sói

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Vãn Ca đấu tranh tư tưởng một hồi lâu sau, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đi về phía trước, ngồi xuống.

“Ta nói trước, ta không phải vì khúc phổ kia, mà là do ngươi đau khổ cầu xin ta, ta mới ở lại đây cùng ngươi.”

Lông mày của Phong Mạch Hàn vẫn nhướng lên, nhìn nữ nhân mập mạp ngồi ở cách đó không xa, nhìn cô nhấc đôi tay mũm mĩm lên lật trang, âm thanh lật trang sách xoạt xoát đặc biệt đột ngột trong căn phòng yên tĩnh như vậy.

Hắn, luôn cảm thấy nữ nhân này rất thú vị?

Ninh Vãn Ca cúi mắt nhìn cuốn sách trên tay, cảm giác được ánh mắt của nam nhân đang dừng ở trên người mình, khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Ánh mắt của nam nhân quá trực diện, khiến cô có cảm giác sau lưng như kim chích, căn bản an tâm đọc sách.

“Từ ngày mai trở đi, bổn vương này sẽ phái thêm người hộ tống bảo vệ ngươi.” Nam nhân bên kia khẽ mở môi, giọng điệu bình tĩnh.

“Cái gì?” Cô không làm!

“Còn thiếu thuốc gì, ngươi nói đi, bổn vương phái người đi tìm.”

Ninh Vãn Ca đỡ trán, mơ hồ cảm thấy hắn này rõ ràng là phái người giám sát cô?

Cô khép sách lại, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, xoa eo nói: “Này, ta nói cho ngươi, ta không cần người bảo vệ, việc tìm thuốc, chờ ta nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải độc tự nhiên sẽ nói cho ngươi. Được rồi, vậy là xong, ta cũng đi trước, bye bye!”

Nam nhân nhíu mày.

Bởi vì câu nói “bye bye” của cô mà hắn ngây người trong chốc lát.

Cánh cửa đóng sập kẽo kẹt lại trước mắt hăn.

Ninh Vãn Ca chửi thầm một trận, cô phải nghĩ cách nhanh chóng rời đi. Cô hiện tại ngày càng để lộ năng lực càng nhiều, đối với chính mình càng bất lợi.

Xem ra cô cần phải che giấu một chút, luôn cảm thấy thái độ của Phong Mạch Hàn đối với cô giống như có chút thay đổi.

“Tiểu thư, Vương gia không có việc gì sao?” Tiểu Lục tiến lên nhẹ hỏi, nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của tiểu thư nhà cô, mơ hồ cảm thấy là đã xảy ra chuyện không tốt.

Ninh Vãn Ca nghĩ tới cái gì đó, nắm lấy ống tay áo của Tiểu Lục đi về phòng.

Tiểu Lục ngây thơ lảo đảo đuổi kịp bước chân cô, có chút khó hiểu.

Cửa phòng đóng lại, Ninh Vãn Ca hạ giọng hỏi: “Chúng ta trong tay có bao nhiêu tiền?”

Tiểu Lục đầu tiên là ngạc nhiên, sau là sững sờ, cuối cùng là ngẩn ngơ, choáng váng.

Tiểu thư từ khi gả cho Thất Vương gia, tính tình thay đổi quá nhiều, hơn nữa trước kia tiểu thư chưa bao giờ hỏi đến vấn đề tiền bạc, nhìn tiểu thư bây giờ, dường như khôn khéo hơn rất nhiều?

“Hỏi ngươi đó?” Ninh Vãn Ca nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, ngữ khí mang theo vài phần sốt ruột.

“Nô tỳ đều đem tiền đều cất trong một ngăn trong tủ của tiểu thư” Tiểu Lục nhẹ nhàng nói.

Ninh Vãn Ca sau khi nghe xong, lập tức xoay người tìm kiếm, sau khi lấy túi tiền trong ngăn giấu ra, cô trải tất cả ra trên bàn và đếm.

Thật đáng buồn, số tiền quá ít.

Một vài đồ trang sức quý giá, cộng với một ít bạc vụn, thật là nghèo nàn.

Khóe miệng Ninh Vãn Ca co giật hai lần, đếm lại mấy lượng bạc, trong lòng không khỏi thở dài.

“Chúng ta chỉ có từng này gia sản?”

Tiểu Lục ngây thơ gật đầu.

“Như vậy thì làm sao mà trốn chạy?” Ninh Vãn Ca bĩu môi.

“A? Trốn chạy?” Tiểu Lục phản ứng có chút chậm chạp, sau khi nghe Ninh Vãn Ca nói trốn chạy, cả người đều ngơ ra.

Ninh Vãn Ca khoanh tay bắt đầu đi lại trong phòng, nếu số tiền trong tay có hạn thì cô chỉ có thể tự mình kiếm tiền.

……

Bóng đêm thâm trầm.

Phong Mạch Hàn tùy tay lấy một cuốn sách vốn đặt ở trên bàn lật xem, đây đều là những cuốn sách y học mà Ninh Vãn Ca để lại trong phòng lúc trước.

Động tác lật sách bỗng dưng dừng lại, hắn đứng dậy bước ra ngoài.

Có lẽ trời quá tối, và một ý nghĩ kỳ lạ đã ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn muốn nhìn thấy Ninh Vãn Ca.

Đi ra phía sau cửa, bước chân hắn tạm dừng một chút.

Duỗi tay gõ cửa.

Tiểu tư canh cửa thấy hắn gõ cửa, do dự một chút, rồi tiến lên hạ giọng nói: “Vương gia, Vương phi vừa mới ra ngoài.”

Hắn ngừng gõ cửa.

Tiểu tư khó hiểu, và không thể tin được.

Phải biết rằng Vương gia nhà bọn họ chưa từng chủ động đi gõ cửa phòng một người, thế nhưng hiện tại ……

Nhưng Vương phi vừa mới đi, Vương gia liền tới.

Hắn canh giữ ở cửa Vương gia, vừa nhìn thấy Vương phi rời đi, nghĩ Vương phi cũng không được sủng ái, cũng không cần thiết phải bẩm báo với Vương gia.

Nhưng tình huống hiện tại, có chút không đúng?

Phong Mạch Hàn ánh mắt hơi thu lại, nhìn về phía tiểu tư hỏi: “Đi đâu?”

“Ách……” Tiểu tư gãi đầu, “Việc này tiểu nhân cũng không biết, nhưng thấy hai người bọn họăn mặc cải trang giả dạng, không biết chuẩn bị đi làm cái gì.”

Phong Mạch Hàn ánh mắt nhẹ lóe một chút.

……

Bóng đêm dày đặc, cách hoàng thành không xa có một khu rừng.

Ninh Vãn Ca hướng về phía khu rừng này mà đi đến.

“Tiểu thư, nghe nói này khu rừng này có chủ nhân, tự tiện xông vào như vậy có phải không tốt lắm hay không?” Tiểu Lục một bên cảnh giác nhìn bốn phía, một bên nhỏ giọng hỏi.

Ninh Vãn Ca liếc cô một cái, xùy một tiếng: “Lại không viết là của ai, chỉ lấy một ít thảo dược mà thôi, sợ cái gì?”

“……” Dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của tiểu thư như vậy, làm cô nha hoàn không còn lời gì để nói.

Ninh Vãn Ca không có thời gian mà nhìn Tiểu Lục, ngồi xổm xuống bắt đầu ngắt lấy thảo dược.

Khu rừng này được tìm thấy trong một cuốn sách y học vào ban ngày.

Trong sách ghi rõ ràng tên một số loại thảo dược rất kỹ càng tỉ mỉ ở trong khu rừng này, chính là nhờ Phong Mạch Hàn ép cô đọc sách, nếu không, cô không bao giờ biết có nơi quý giá như này.

“Tiểu thư, người hái thảo dược này để làm gì? Là sắc thuốc cho Vương gia sao?”

Tiểu Lục phát hiện, tiểu thư nhà mình đối Vương gia thật là rất quan tâm để ý, cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư để ý một người nam nhân như vậy.

Ninh Vãn Ca nào biết rằng tiểu nha đầu suy nghĩ cái gì trong đầu, cô nói mà không quay đầu lại: “Không phải.”

Hai chữ, phản bác không chút do dự.

Làm sao cô có thể mạo hiểm hái thuốc cho tên nam nhân bị bệnh đó được, trừ khi cô bị mất trí.

Làm người không vì mình, trời tru đất diệt, việc cô hái thảo dược đều là mục đích riêng của mình.

Đầu tiên, nghiên cứu chế tạo độc dược dùng để phòng thân; thứ hai, có thể nghiên cứu chế tạo một ít thuốc giảm cân, như vậy có thể càng nhanh giúp cô giảm béo thành công; thứ ba, việc quan trọng nhất, chính là dùng để buôn bán kiếm chút tiền.

“Ngươi giúp ta nhìn xem, lát nữa có người tới, thì gọi ta một tiếng.” Ninh Vãn Ca một bên đem toàn bộ thảo dược hái được nhét vào túi mang theo, một bên nhìn xung quanh khắp nơi.

Khu rừng này hẳn là có chủ nhân, nếu không sẽ không gieo trồng nhiều thảo dược như vậy, còn được trồng rất ngay ngắn.

Có một số là cây độc, cô đều cẩn thận chọn mà ngắt lấy.

Tiểu Lục kỳ thật trong lòng có chút sợ hãi, nhìn khắp nơi, tay giơ đèn l*иg hơi run rẩy.

Không biết là gió đêm rít, vẫn nghe thấy tiếng.

“Ngao ngao!” Ngay khi Ninh Vãn Ca đang vui mừng hái thảo dược, bỗng nhiên truyền đến tiếng một con sói hú lên.

Đột nhiên thanh âm truyền đến, làm Tiểu Lục biến sắc: “Tiểu thư tiểu thư…… Có sói!”

Trong khu rừng tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn l*иg trên tay Tiểu Lục, với tiếng sói hú đang dần tới gần, bốn phía trong bóng đêm có từng đôi đôi mắt xanh lục sẫm sáng lên.

Ninh Vãn Ca đang ngồi xổm, nhìn thấy từng đôi đôi mắt xanh lục sẫm sáng lên như vậy, trong lòng hơi hồi hộp.

Hiển nhiên, các cô đã bị bầy sói vây quanh.

Phán đoán từ đôi mắt xanh lục sẫm này, hẳn là có khoảng mười con.

Cô đang muốn đứng dậy, nhưng thân hình mập mạp khiến cô rất khó đứng dậy, cô không vững ngã ngồi xuống đất.

“Ngao u~!” Trong đó một con sói gầm nhẹ, đi về phía trước vài bước.

Nó dẫn đầu đi phía trước, mặt khác những con soid khác cũng đi theo, nhanh chóng lộ ra dưới ánh sáng.

Thân mình chúng cường tráng, bộ lông của chúng sáng bóng tinh xảo, như thể chúng được chải chuốt hàng ngày.

Ninh Vãn Ca đứng dậy, bị Tiểu Lục một phát đã bắt được cánh tay, cảm giác được tay Tiểu Lục run rất mạnh, cô nhăn nhíu mày.

“Tiểu thư tiểu thư…… Chúng ta có thể chết ở chỗ này phải không?”

Ninh Vãn Ca không hé răng, tầm mắt nhìn trên con sói dẫn đầu, nó đứng ngạo nghễ, đầu dương cao.

Nó nhìn chằm chằm Ninh Vãn Ca, màu xanh lục sẫm trong ánh mắt tràn đầy sự khát máu.

“Các ngươi là người phương nào?” Đúng lúc này, phía sau bầy sói truyền đến giọng nói của một nam nhân.

Nghe giọng nói này mà phán đoán, hẳn là một nam nhân trung niên.

Ánh sáng dần dần rõ ràng, người đó cầm theo một cây đuốc, khi đến gần, bầy sói tự động tránh ra.

Người này có thể nuôi nhiều sói như vậy, thật là ngưu nhân.

Ánh sáng cây đuốc chiếu rọi vào mặt hắn, cô nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, hắn nhìn qua trông khoảng 40 tuổi, nhưng dù vậy, trên mặt cũng không có một chút nếp nhăn.

Ninh Vãn Ca cảm giác chính mình là kẻ trộm không thể chạy thoát, theo bản năng đem túi thảo dược trong tay ra phía sau giấu đi, cười nói: “Đi ngang qua, đi ngang qua.”

“Đi ngang qua?” Đối phương híp mắt, rõ ràng không tin.

“Thật là đi ngang qua.” Ninh Vãn Ca lại nhấn mạnh một lần nữa.

Nhưng nam nhân này không những không tin, còn lấy từ cánh tay ra một cây sáo ngọc, đặt lên môi và thổi.

Nghe hắn thổi, bầy sói bốn phía nhanh chóng đi về phía trước, vây quanh Ninh Vãn Ca cùng Tiểu Lục.

Ninh Vãn Ca thầm chửi rủa trong lòng, túi giấu phía sau bỗng nhiên buông lỏng, thật sự là bị một con sói ngậm đi rồi.

Cái túi bị rơi trên mặt đất, rớt ra bên trong toàn cây cỏ.

Nam nhân khẽ hừ một tiếng, trên mặt mang theo vài phần cười đùa cợt: “Xem thân hình cô nương này, có phải là Ninh gia ngũ tiểu thư? Thế nhưng sao lại đi trộm cắp như vậy, thật đúng là mất mặt Ninh gia, ah đúng rồi, hiện giờ đã là Thất vương phi, cũng làm mất mặt cho Thất vương gia?”

Ninh Vãn Ca trong lòng hơi bực.

Thân hình của cô quả nhiên ở hoàng thành nổi tiếng, những người này nhìn thấy thân hình đầy thịt mỡ của cô, cơ bản có thể phán định cô là ai.

Nhưng, chỉ việc nói chuyện, luôn liên quan đến Phong Mạch Hàn cùng Ninh gia, làm cô cực kỳ khó chịu.

“Chuyện hôm nay thực sự là hiểu lầm, vị hảo hán này nếu biết thân phận ta, nên biết rằng ta đường đường là Thất vương phi thì tại sao lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thê này được?”

“A! Trộm chính là trộm, lại còn không dám thừa nhận?” Nam nhân trầm thấp cười lạnh, “Hạ chúng đi.”

Hắn thậm chí còn ra lệnh cho những con sói này.

Tiểu Lục bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bắt lấy tay của Ninh Vãn Ca run rẩy mạnh hơn.

Bầy sói được mệnh lệnh, trong đó hai con sói nhanh chóng hướng tới hai người bọn cô mà nhào tới, Tiểu Lục cùng một tiếng hét chói tai kêu vang vọng toàn bộ bầu trời đêm.

“A……”
« Chương TrướcChương Tiếp »