Chương 33 : Nam Nhân Này Nợ Cô Bao Nhiêu Mạng

Căn nhà tuy đơn giản, nhưng khi đi vào phát hiện bên trong tinh xảo vạn phần.

“Tiểu thư, đây là nhà của người khác, tự tiện xông vào không tốt lắm đâu?” Tiểu Lục đi theo Ninh Vãn Ca phía sau, yếu ớt nói.

Ninh Vãn Ca bây giờ đã quen với dáng vẻ yếu ớt của Tiểu Lục, không muốn nói thêm nữa, cứ thế bước vào.

Trong phòng bố trí tương đối đơn giản, hai phòng.

Ninh Vãn Ca đi phía trước, tùy tay đẩy ra cửa một phòng, mới phát hiện sau khi cánh cửa được mở ra, bên trong thông với một hang đá, trong hang tối om.

Tiểu Lục có chút sợ hãi, cẩn thận đi theo phía sau Ninh Vãn Ca.

Ninh Vãn Ca tùy tay cầm lên một cây nến, thắp sáng chậm rãi hướng đi vào bên trong.

Ánh nến yếu ớt, thắp sáng mờ nhạt trong hành lang tối tăm này, vừa đi vào trong vừa quan sát bốn phía.

“Tí tách” thanh âm vang đến ở đường đi yên tĩnh này nghe thật quỷ dị.

Dường như, mơ hồ nghe thấy được tiếng nói chuyện.

“Tiểu thư?” Tiểu Lục phát hiện Ninh Vãn Ca bỗng nhiên đứng yên trước một khối vách đá, cô hơi có chút nghi hoặc.

Ninh Vãn Ca đưa tay chạm nhẹ vào vách đá hai lần.

“Tiểu Lục, ngươi có nghe thấy tiếng nói chuyện hay không?”

Tiểu Lục kỹ lưỡng nghe xong một phen, gật gật đầu.

Thế nhưng khắp nơi nhìn lại, chỉ có một đường có thể đi, phía trước cách đó không xa chính là điểm cuối rồi, tiếng nói chuyện có thể truyền đến từ nơi nào?

Cô nghĩ tới gì đó, sắc mặt trắng nhợt.

Ninh Vãn Ca không để ý đến sắc mặt của cô, và bắt đầu dò dẫm xung quanh, tự hỏi liệu có cái chốt mở nào hay không.

“Tiểu thư, hay là chúng ta trở về đi?”

Ninh Vãn Ca tìm kiếm chốt mở nói: “Ngươi muốn trở về thì cứ trở về.”

Tiểu thư không đi, cô nào dám đi.

Ninh Vãn Ca trong lúc nói, không cẩn thận liền chạm vào một cái chốt mở, cũng không nhìn kỹ rốt cuộc xảy ra như thế nào, vách đá bỗng nhiên vỡ ra, từ vách đá bỗng nhiên có một lực hút mạnh hút cả cơ thể của Ninh Vãn Ca vào trong đó.

Nến rơi xuống đất, ánh nến mỏng manh giãy giụa một hồi, bỗng nhiên tối đen.

Trước khi Ninh Vãn Ca bất tỉnh, chỉ nhớ mang máng tiếng Tiểu Lục gọi mình.

Nhìn Ninh Vãn Ca biến mất ở sau vách đá, Tiểu Lục nhanh chóng muốn đi theo, nhưng bức tường đá đóng lại với tốc độ cực nhanh, nếu không phải vừa rồi Ninh Vãn Ca vừa biến mất, cô thật đúng là hoài nghi mình đang nằm mơ.

“Ô ô ô……” Cô đánh vào vách đá, đáng tiếc không có hiệu quả.

……

“Tí tách…… Tí tách……”

Bên tai có tiếng giọt nước rơi xuống đất, một tiếng rồi một tiếng.

Ninh Vãn Ca chậm rãi mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía một vòng, cuối cùng dừng hình ảnh ở trước mắt.

Đây là có chuyện gì?

Cô phát hiện mình bây giờ đang nằm trên một chiếc giường êm ái, sau vách đá là một căn phòng nhỏ.

Cô ngồi dậy, đánh mắt nhìn quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở người đang ngồi ở trước bàn.

“Lý đại thúc, Phong Mạch Hàn đâu?” Cô hơi híp mắt.

Ngồi ở trước bàn đúng là Lý ngạo, hắn thong thả ung dung mà đọc sách, mặc dù nghe thấy được tiếng Ninh Vãn Ca nói chuyện, cũng không nhìn cô.

Ninh Vãn Ca nhấp môi, một dự cảm không tốt lắm dưới đáy lòng đột nhiên sinh ra.

“Này, ta hỏi ngươi sao không trả lời!”

“Vương phi thật đúng là gan lớn, dám can đảm đến nơi đây.” Lý ngạo khép sách lại “Ba~” một tiếng, hắn quay mặt nhìn về phía Ninh Vãn Ca, biểu cảm trên mặt bây giờ của Lý Ngạo so với lúc trước hoàn toàn bất đồng.

Cô suy đoán quả nhiên không sai, trung niên đại thúc này quả nhiên có vấn đề.

Trực giác của nữ nhân, luôn là chuẩn xác.

Ninh Vãn Ca đứng dậy, đi về chỗ hắn.

Cô trong mắt không có cái gì là sợ hãi.

“Ta gan lớn cũng không thể so với ngươi, ngươi cũng dám mưu hại Thất vương gia, không sợ việc này Hoàng Thượng biết sao?”

Cho nên, Lý ngạo này, ngươi là ai?

Thái Tử? Hay là Ngũ vương gia?

Ninh Vãn Ca híp mắt nhìn người này, ở trong lòng đã âm thầm tính toán chờ lát nữa như thế nào toàn thân mà trở ra.

“Hoàng Thượng sẽ tin sao? Ta chỉ cần nói lần này Vương gia không thể áp chế độc phát, cuối cùng chết, ai sẽ biết đâu?”

Thật đúng là tâm tư ác độc.

Ninh Vãn Ca cười lạnh một tiếng: “Phong Mạch Hàn đang ở đâu?”

"Ngươi muốn ở bên hắn nhiều như vậy, ta sao không dẫn ngươi đi gặp hắn được. Cho các ngươi làm một đôi khổ mệnh uyên ương, cùng hắn chết bên nhau cũng không tồi."

Cũng không biết đại thúc này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hiển nhiên đây không phải là ý của Ninh Vãn Ca.

Đối Ninh Vãn Ca mà nói, có rất nhiều lý do mà Phong Mạch Hàn không thể chết được, cũng không phải là bởi vì có cảm tình.

Nhưng, cô không phản bác.

Cũng là không thích phản bác.

Lý Ngạo búng tay một cái, bỗng nhiên từ khắp nơi nhảy ra hai gã che mặt đen thui, hai người tiến lên một trái một phải áp chế Ninh Vãn Ca.

Cánh tay bị khống chế như vậy, Ninh Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi, hận bây giờ không thể gϊếŧ chết những tên này đi.

Nhưng, giờ phút này cô cần phải nhịn.

Trong trường hợp có bất cứ sai lầm gì, cô sẽ không thể gặp Phong Mạch Hàn, và cô sẽ không thể đạt được điều mình muốn.

Cô âm thầm cắn răng, cúi mắt, che cảm xúc đáy mắt.

“Áp đến hồ ngâm thuốc.”

……

Như vậy rẽ trái rẽ phải một lúc sau, đi tới chỗ cuối, Lý ngạo gõ ở sau vách tường một lúc, vách tường giống như vừa rồi vỡ ra.

Ninh Vãn Ca liền đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt.

“Đi vào.” Tên thị vệ phía sau áp chế cô , đẩy cô vào trong vách đá.

Ninh Vãn Ca bị đẩy vào trong lảo đảo vài bước, suýt chút nữa ngã xuống, quay người định chửi, nhưng vách đá lại khép lại.

Nếu cô đoán không sai, vách đá này chốt mở chỉ có ở bên ngoài, nơi này chỉ sợ không có cách nào mở ra.

Cô hừ một tiếng, vỗ lớp tro bụi trên người

Không gian ở đây không lớn, có mùi thuốc nồng nặc tràn ngập trong này..

Phán đoán bằng mùi vị, cô xác định có hai loại độc dược được trộn vào.

Cô tiến lên, “Phong Mạch Hàn?”

Bóng lưng của một người trong bể thuốc đang hướng về phía cô, và phán đoán từ bóng lưng anh tuấn kia, cô hoàn toàn khẳng định đó là Phong Mạch Hàn.

Hắn ở trong hồ, đến gần xem, biểu cảm cô khẽ biến.

“Phong Mạch Hàn!” Cô lại kêu một tiếng, nam nhân trong hồ hiển nhiên đã mất đi ý thức.

Nước da của hắn đã lộ ra một chút đen trong hồ thuốc, và một luồng khí chết chóc nặng nề tỏa ra.

Ninh Vãn Ca tim đập thật sự nhanh, sợ nam nhân này thật sự sẽ chết, cô đi tới chỗ gần nam nhân nhất, một phát đã bắt được cánh tay hắn.

Vòng đến chính diện hắn, cô nhìn có chút kinh hãi.

Bờ môi của nam nhân sớm đã tràn ra những vết máu, không chỉ vậy, nước da của hắn còn biến thành màu đen, đen đến mức người ta nghi ngờ rằng hắn sắp tan chảy.

Cô dùng hết sức để kéo thân thể nam nhân lên, vừa kéo hắn lên thì phát hiện một con rắn độc đang quấn quanh eo.

“Tiên sư bà ngoại nó, tên Lý ngạo đáng chết này.”

Cô vừa mắng vừa dùng dao găm đem chém gϊếŧ con rắn độc xuống.

Vì ngâm mình trong hồ thuốc độc, con rắn vốn cũng đã yếu đi, chỉ có thể tạm thời duy trì sự sống bằng cách hút máu từ cơ thể Phong Mạch Hàn.

Ninh Vãn Ca một đao giải quyết mạng của nó, đem Phong Mạch Hàn thành công kéo ra được hồ thuốc.

Nam nhân này trần trụi ngâm mình trong hồ thuốc, áo rách quần manh, cô mặc dù là người hiện đại nhưng cũng vẫn rất ít khi nhìn thấy một nam nhân như vậy.

Nhưng cô hiện tại căn bản không có tâm tư đi chú ý này dáng người nam nhân này như thế nào, cô vội vã xem tình trạng cơ thể của hắn.

Nhìn xung quanh một chút, thấy chỗ vòng eo vừa mới bị rắn độc quấn, sưng thành một khối to.

“Mặc dù hơi đau một chút, nhưng ngươi cũng sắp chết rồi, nhẫn nại chút đi ha!” Ninh Vãn Ca vừa nói vừa dùng dao găm nướng lên dưới ánh nến mỏng manh, sau đó hướng tới nơi khối sưng to của hắn ra sức cắt ra một nhát.

Nam nhân đang trong trạng thái không có ý thức bị cắt một đao, rầu rĩ hừ một tiếng.

Thấy máu màu đen từ miệng vết thương chảy ra, Ninh Vãn Ca âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi.

“May là lão nương tới kịp thời, bằng không tiểu tử ngươi cũng mất mạng rồi.”

Cô vừa nói vừa bắt đầu dò xét khắp nơi, không biết nơi nào có thuốc gì đó để hỗ trợ không.

Phong Mạch Hàn hiện tại sau khi máu độc đen chảy ra, cần phải cầm máu.

Ánh mắt cô đột nhiên rơi vào xác con rắn độc bên cạnh hồ thuốc.

Cô nhớ rõ trước đó không lâu khi sao chép sách y, có thấy giới thiệu ngắn về dược tính của loại rắn độc này.

Cô ánh mắt sáng ngời, tiến lên đem xác con rắn độc chặt bỏ, đem thịt cắt thành một những khối nhỏ, vừa cắt vừa thấy ghê nhăn nhíu lông mày lại.

Loại này nếu ăn sống, nhất định cô không ăn được, chính là hiện tại muốn cứu người, nên mới bất chấp nhiều như vậy.

Cô đem thịt rắn cắt lấy, thô bạo nhét vào trong miệng Phong Mạch Hàn.

Nói thô bạo, thật là một chút cũng không quá.

Phong Mạch Hàn nhíu mày vô cùng chặt, giữa lông mày thấy hiện ra rõ ràng một chữ “Sông”.

Nhưng dù vậy, hắn cũng dần có vài phần ý thức.

“Nhanh nuốt vào!” Ninh Vãn Ca phát hiện mình đã cắt thịt thành từng miếng nhỏ như vậy, thế nhưng hắn còn không có ý định nuốt vào bụng, trong lúc tức giận, bỗng nhiên cô tát vào gương mặt của nam nhân hai cái.

“Bạch bạch” âm thanh vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Phong Mạch Hàn: “……”

Hắn đã có ý thức, đặc biệt là bị nữ nhân này tát hai cái, ý thức của hắn không thể tỉnh táo hơn.

Không biết trong miệng là cai gì, thế nhưng giờ phút này, theo bản năng mà hắn liền nuốt xuống.

Thấy cổ của hắn cuộn cao thấp, xác định là đã nuốt thịt rắn, Ninh Vãn Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn màu da của hắn, từ đen dần dần quay trở lại màu da bình thường, khôi phục lại trạng thái bệnh tái nhợt.

Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, từ trong tay áo lấy ra kim bạc châm ở trên vòng eo cho hắn cầm máu.

“Ngươi bây giờ nợ ta thật đúng là rất nhiều.”

Bên tai là âm thanh của nữ nhân quen thuộc.

Phong Mạch Hàn mở to mắt, có một tia sáng mờ trong đôi mắt đen đó.

“Tỉnh rồi sao?” Ninh Vãn Ca nghiêng người, mặt dựa vào rất gần.

Một khuôn mặt mập mạp xuất hiện trước mặt hắn, và đôi mắt Phong Mạch Hàn hơi nheo lại.

Ninh Vãn Ca nhìn hắn một bộ dạng chưa tỉnh hẳn, bĩu môi nói: “Ngươi lại nợ ta một mạng, lần này xem ngươi trả nợ như thế nào.”

“Ngươi…… sao lại đến đây?” Nam nhân chậm rãi ra tiếng, giọng nói khàn khàn đến cực điểm, như thể bị một cục đá nghiền nát..

Cô nhún nhún vai nói: “Còn không phải sợ ngươi chết, không ai cho ta khúc phổ sao.”

Nam nhân khóe miệng bỗng giật giật.

Nữ nhân này, thật đúng là nói chuyện thẳng trực tiếp.

“Chạy nhanh rời khỏi nơi này, tên Lý ngạo kia quả nhiên là muốn hại chết ngươi. Độc trong người ngươi, bị hắn kéo dài ba năm, rõ ràng hôm nay hắn muốn gϊếŧ ngươi chết. ngày mai chính là ngày 15 ngươi sẽ bị độc phát, không có thời gian chậm trễ nữa!”