Chương 39 : Là Nữ Nhân Của Bổn Vương

Ninh Vãn Ca nghĩ đến đây, hung hăng đẩy hắn ra.

Không biết là do nam nhân này đã hết sức lực, hay là cô sức lực rất lớn, thành công đẩy nam hắn ra.

Phong Mạch Hàn cũng không có ép buộc nữa cô, rồi lại duỗi tay ta ôm chặt cô vào trong lòng.

Cô muốn giãy giụa, đã bị hắn lên tiếng cảnh cáo.

“Đừng nhúc nhích, nếu không, ta khống kiềm chế được bản thân đâu.” Giọng nói của hắn rất thấp, mang theo một loại ma lực, vang lên bên tai, làm xao xuyến lòng người.

Ninh Vãn Ca nghe hắn nói như vậy, thật sự không dám động đậy. Đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

……

Ninh Vãn Ca bị đánh thức bởi sự rung chuyển của xe ngựa.

Cô mở hai mắt ra, phát hiện cô đang ở trong xe ngựa, mà đầu cô … gối lên trên đùi nam nhân.

Cô ngồi dậy, liền nghe thấy được nam nhân một tiếng nhẹ hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

Cô dùng tay vuốt vuốt lại đầu tóc lộn xộn, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ.

“Chúng ta như thế, chuẩn bị hồi phủ?”

“Ừ.” Phong Mạch Hàn nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn về phía cô, mang theo vài phần ý vị thâm trường.

Hắn không nghĩ lần này có thể nhanh vượt qua nỗi đau đớn do độc phát như vậy, có lẽ là bởi vì có nữ nhân này, cho nên hắn mới có thể như thế?

Lần này ít nhiều đều nhờ có Ninh Vãn Ca, nếu không hắn chỉ sợ sẽ bỏ mạng tại đây.

Ninh Vãn Ca ngồi dậy, giữ một tư thế tương đối nghiêm túc, và cũng di chuyển mông của mình, cố ý giữ khoảng cách với hắn.

Những sự việc mấy ngày qua cứ lởn vởn trong tâm trí cô, và cô phải chạy trốn.

Hiển nhiên, cô phát hiện nam nhân này đối với cô có ý nghĩ khác.

Xe ngựa đi khoảng một canh giờ, thành công về tới Hoàng thành, dừng lại ở Thất vương phủ.

Mở rèm ra sau, Phong Mạch Hàn dẫn đầu xuống xe ngựa, Ninh Vãn Ca lúc này mới chậm rãi đi xuống.

“Ta hôm nay làm cách nào lên được xe ngựa?” Ninh Vãn Ca mới vừa xuống xe ngựa liền hỏi Tiểu Lục.

“Vương gia bế lên xe ngựa.” Tiểu Lục không chút do dự liền mở miệng nói, ngữ khí mang theo vạn phần khẳng định.

Ninh Vãn Ca nhíu mày.

Cô nặng như vậy, Phong Mạch Hàn như thế nào mà bế được cô lên?

Mặt khác, nhìn Tiểu Lục, vẻ mặt hâm mộ khiến khóe miệng Ninh Vãn Ca giật giật hai lần.

Cô lắc đầu, bất đắc dĩ đi vào hướng bên trong phủ.

Vừa mới bước qua ngạch cửa, cô ngửi thấy một mùi phấn son.

Mùi phấn son của nữ nhân.

Cô tới thế giới này cũng được một thời gian rồi, nhưng rất ít khi bôi lên mặt, cũng là bởi vì làn da của cô không tốt, thân hình lại khổng lồ, cũng không cần phải tỉ mỉ trang điểm, nhưng đối với mùi hương này lại rất quen thuộc.

“Tiểu thư, hình như là có người trong cung tới.” Tiểu Lục ngẩng cổ vào trong xem, trước cửa thư phòng có không ít cẩm y thị vệ và cung nữ.

Ninh Vãn Ca sờ cằm, trong lòng có chút tưởng tượng vài chuyện bát quái.

Chẳng lẽ là, Hoàng Thượng quan tâm, chuẩn bị đưa nữ nhân cho Phong Mạch Hàn?

Tưởng tượng đến việc đưa nữ nhân cho hắn, cô liền nhịn không được hoan hô nhảy nhót.

Nhìn bộ dáng nam nhân kia động tay động chân với cô, chỉ sợ bụng đói ăn quàng, thiếu hơi nữ nhân.

Cô đang dự định một ngày nào đó sẽ tìm cơ hội vào cung để diện kiến

thánh thượng, nhân tiện đưa ra kiến nghị như vậy với Hoàng Thượng, để nam nhân có mỹ nhân làm bạn, cô được an nhàn , và tâm trạng của cô đã lên đến đỉnh điểm ngay lập tức.

“Tiểu Lục, chúng ta cũng đi nhìn một cái.” Ninh Vãn Ca sau khi nghĩ thông suốt, đi thẳng hướng đến thư phòng

Vừa mới đến cửa thư phòng, âm thanh bọn họ nói chuyện không nhỏ, ở cửa liền có thể nghe được rõ ràng.

“Hàn nhi, bổn cung nhìn hậu viện của ngươi thật buồn tẻ, một Vương phi như thế làm sao mà đủ? Nghe nói ngươi lần này độc phát vẫn chưa quá nghiêm trọng, quốc sư cũng nói, lần này nếu vượt qua được, độc trong người nhất định sẽ thanh trừ, đã đến lúc phải khai canh tán diệp.”

Phán đoán từ thanh âm này, Ninh Vãn Ca xác định đây là Hoàng Hậu.

Chỉ là, không phải là mẫu thân ruột của Phong Mạch Hàn quyết định, có phải có chút không ổn hay không?

Mẫu phi của Phong Mạch Hàn, chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới, cũng không biết là người như thế nào.

Trong phòng nam nhân không có ra tiếng, Ninh Vãn Ca dựng lỗ tai lên nghe.

Lặng im trong chốc lát, truyền đến tiếng ho của nam nhân.

“Khụ khụ khụ…… Đa tạ mẫu hậu quan tâm, thân thể này của nhi thần mẫu hậu cũng biết, không cần nữ nhân, dù sao nhi thần hiện tại có một Vương phi cũng chịu không nổi rồi.”

Ninh Vãn Ca ở ngoài cửa nghe xong, đôi mắt dần trừng lớn.

Cái gì mà không chịu nổi?

Ngay khi lời nói trong phòng phát ra, thị vệ và cung nữ ngoài cửa đều đổ dồn ánh mắt kỳ lạ, thậm chí còn có một số người còn mang theo ánh mắt bỡn cợt hài hước.

Ninh Vãn Ca có chút ngượng ngùng, rõ ràng giữa bọn họ không co chuyện gì mà bị hiểu lầm như vậy.

“Hàn nhi……” Hoàng Hậu dường như định khuyên bảo thêm, nhưng lại bị Phong Mạch Hàn ngắt lời.

“Ý tốt của mẫu hậu nhi thần xin tâm lĩnh, thân thể này của nhi thần này thật sự không khỏe, bỏ lỡ những cô nương này cũng không tốt, mẫu hậu nên đưa những cô nương đó ban cho Ngũ ca thì tốt hơn. Ngũ ca đến bây giờ còn chưa thành thân, làm huynh đệ chúng con lo lắng.”

“Hừm, ngươi đã nói như vậy, bổn cung còn có thể nói cái gì được nữa? Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, bổn cung về cung trước.”

“"Đợi một chút, đợi một chút!” Ninh Vãn Ca vừa nghe Hoàng Hậu phải về cung, hy vọng thành công của cô sắp tiêu tan, cô làm sao có thể cam tâm được?

Cô lập tức vượt qua ngạch cửa nhảy vào trong phòng.

Giọng nói đột ngột của cô vang lên, đặc biệt chói tai trong căn phòng yên tĩnh này.

Mọi ánh mắt đều dừng ở trên người cô.

Phong Mạch Hàn ánh mắt hơi lóe, càng lúc càng thâm trầm, tầm mắt dừng ở trên người Ninh Vãn Ca, rõ ràng có chút không vui.

“Vãn Ca tham kiến Hoàng Hậu nương nương.” Ninh Vãn Ca ý thức được đây là Hoàng Hậu, lập tức cúi người hành lễ.

Hoàng Hậu nhìn thấy cô, trong mắt có một chút không vui chợt lóe rồi biến mất, nhưng ngay lập tức bình tĩnh. Cô lãnh đạm ừ một tiếng, nói: “Bình thân.”

Ninh Vãn Ca yên lặng chỉnh sửa váy áo đứng dậy, ho nhẹ một tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương, ta thay mặt phu quân nói một câu, đừng nhìn phu quân nhà ta ngày thường hay ho khan vậy, nhưng thực chất thân thể phu quân rất cường tráng, một đêm bảy lần cũng không có vấn đề gì.”

“……” Phong Mạch Hàn trong mắt hiện lên sự tức giận.

Hoàng Hậu hơi khϊếp sợ mà nhìn Ninh Vãn Ca.

Nữ nhân này thật đúng là cái gì cũng dám nói, còn có thể nói ra lời như vậy.

Phong Mạch Hàn nắm chặt chén trà, trên mu bàn tay lờ mờ xuất hiện gân xanh.

Từ trên người nam nhân phát ra khí lạnh thấu xương, làm mọi người sợ tới mức nín thở, thậm chí không dám thở mạnh lấy một hơi.

Ninh Vãn Ca lại thản nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu bởi vì cả người Phong Mạch Hàn tỏa ra khí lạnh bốn phía, hoảng sợ không nói.

Mặc dù Phong Mạch Hàn trong người mang kịch độc, nhưng dù sao cũng đã từng là nam nhân xưng là chiến Vương, nếu ngày sau độc thật sự được giải, vậy có thể……

“Ha ha, Thất vương phi vẫn dí dỏm như vậy.” Hoàng Hậu bỗng nhiên cười.

“Không, Hoàng Hậu nương nương, ta không phải nói giỡn, ta là nghiêm túc vạn phần nói với người, thật sự cần để Vương gia lại cưới vợ, nếu không ta thật sự không chịu nổi sự mãnh liệt của Vương gia như vậy, buổi tối đều ngủ không ngon!”

“……”Người hầu nghe vậy sửng sốt, cả Tiểu Lục khóe miệng không khỏi co giật kịch liệt.

Tiểu thư thật đúng là cái gì cũng đều dám nói.

Hoàng Hậu cũng sửng sốt.

Lúc này “két” một thanh âm vang lên, là tiếng chén trà bị bóp nát.

Ninh Vãn Ca bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, đột nhiên nhảy sau hai bước, không rõ nguyên nhân mà nhìn hắn. Hoàn toàn không hiểu, tại sao khi gả thϊếp cho hắn vẫn có vẻ không vui?

“Mẫu hậu, nạp thϊếp là chuyện tạm thời không cần, bổn vương có chút gia sự cần phải xử lý một chút, người đâu, tiễn Hoàng Hậu.”

Phong Mạch Hàn ra tiếng, trừng mắt với Ninh Vãn Ca, nói lời này mang theo vài phần ý vị thâm trường, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Nữ nhân đáng chết, vậy mà còn muốn cho hắn tìm nữ nhân?

Là căn bản cô không quan tâm hắn, cho nên vội vã tìm nữ nhân cho hắn đúng không?

Phong Mạch Hàn ánh mắt thực làm cho người ta sợ hãi, trong mắt có vô số lưỡi dao sắc bén, liền nhảy ra từ trong mắt gϊếŧ chết Ninh Vãn Ca đi!

Hoàng Hậu cũng cảm giác được bầu không khí phòng trong dần quỷ dị, cũng không dám ở lại lâu hơn, liền đành phải gật đầu.

Thấy Hoàng Hậu đi, Ninh Vãn Ca biết rõ nam nhân này dường như tức giận, lúc này muốn chạy trốn, cho nên theo bản năng cũng đi theo ra ngoài.

Nhưng là……

Vừa mới đi được hai bước, một lực vô hình đột nhiên quấn lấy eo cô.

Một lực hút mạnh từ sau lưng kéo thẳng cô về phía sau.

Ninh Vãn Ca thầm mắng một tiếng: “Mẹ nó!”

Võ công của người cổ đại này thật sự rất tiện lợi, sau này muốn lấy cái gì cũng chỉ cần hút lên hút xuống, đây quả thực là dành cho kẻ lười biếng.

Chỉ là, dùng ở trên người cô có phải thật quá đáng hay không?

Ngay sau đó, thân người cô ngã trên đùi nam nhân.

Nói đúng hơn, là vừa vặn ngồi trên đùi nam nhân.

“Ách……” Cô đỏ mặt.

Những ngón tay lạnh lẽo của nam nhân nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn hắn.

Đáng lẽ đây là một động tác nhẹ nhàng, nhưng Ninh Vãn Ca sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, liền hỏi: "Ta không nặng sao?"

Lời nói gây mất hứng thốt ra từ miệng nữ nhân, khiến khóe miệng của hắn gấp gáp giật giật.

Hắn rất muốn mở đầu óc của nữ nhân này ra xem, rốt cuộc trong đầu cô là thứ gì, mà có thể nói ra như vậy?

Điều quá đáng chính là, cô còn muốn nhét cho hắn thêm nữ nhân!

“Ninh Vãn Ca, nếu buổi tối bổn vương lợi hại như vậy, ngươi không thử mà lại đem bổn vương đẩy cho nữ nhân khác, có phải mất công hay không?”

Hắn ra tiếng, thanh âm có chút âm trầm.

Nhìn cặp mắt đen như mực của Phong Mạch Hàn, một chút tức giận nhuốm lên, Ninh Vãn Ca rốt cuộc cũng hiểu được hắn tức giận vì cô đã nhét nữ nhân khác cho hắn.

“Cái đó…… Cái đó ngươi đừng xúc động, ta chỉ là đùa một chút mà thôi!”

“A, bổn vương nhìn ngươi không giống như là nói đùa.” Hắn lãnh đạm ra tiếng.

“Phong Mạch Hàn, ngươi bụng đói ăn quàng đến mức như vậy rồi, không tìm một nữ nhân để giải quyết nhu cầu sinh lý của ngươi thì ngươi chết vì kìm nén mất thôi! Đúng không?" Cô nhẹ nhàng nói, với một sự thận trọng khó nhận ra.

Chẳng lẽ hắn có tình cảm với cô sao?

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu động tay động chân trên người cô, thậm chí còn động cả miệng.

Cực hạn nhất là giữa bọn họ dường như có một loại tình cảm bắt đầu lan tỏa.

Cô ngăn cản không được.

“Không cần, bổn vương có Vương phi là đủ.” Hắn nhíu mày, cảm giác không vui càng ngày càng mãnh liệt.

“Phong Mạch Hàn, chúng ta không phải đã nói từ trước rồi sao, không đυ.ng chạm da thịt? Hơn nữa, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, đừng nghĩ lung tung.

Đối với lời nói của nữ nhân, Phong Mạch Hàn cảm thấy trong lòng trào dâng lửa giận, ước gì bây giờ hắn có thể hoàn toàn chiếm giữ được nữ nhân này!

“Ninh Vãn Ca, bổn vương không cho ngươi đơn ly hôn, ngươi chính là nữ nhân của bổn vương. Nếu còn dám tự quyết định, bổn vương không ngại làm cho ngươi trở thành nữ nhân thực sự của bổn vương.”

Hắn nói, vô tận uy hϊếp.

Ninh Vãn Ca đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn hắn hắn, nói cái gì?

Cũng dám dùng cái này uy hϊếp cô!