Chương 43 : Đêm Khuya Chạy Trốn

“Phong, Mạch, Hàn!” Ninh Vãn Ca gằn từng chữ tên của hắn, gọi đến nghiến răng nghiến lợi.

Nam nhân này thật đen đủi và bội bạc gian trá đến mức cô cảm thấy sâu sắc rằng cô không phải là đối thủ của hắn.

“Phu nhân có chuyện gì?” Nam nhân bình tĩnh ra tiếng.

“Ngươi là kẻ lừa đảo nói chuyện không giữ lời, Hoàng Thượng đưa nữ nhân tới thì tự mình mà giải quyết đi, ta mặc kệ ngươi sống chết ra sao!” Ninh Vãn Ca hung tợn mà trừng mắt với hắn, xoay người liền đi.

Tiếng đóng cửa vang lớn, ầm ĩ đau cả màng tai.

Phong Mạch Hàn cúi mắt, mi mắt cúi xuống, che cảm xúc phức tạp trong mắt.

Ninh Vãn Ca đi ra khỏi thư phòng của Phong Mạch Hàn, tức giận đến muốn chửi người.

Cô còn chưa từng có bị người phụ như vậy, một khi đã thế, không thể quang minh chính đại lấy, vậy chỉ có thể trộm!

……

Đêm, thâm trầm.

Trong Vương phủ có một tầng hầm mật đạo, ở trong phòng Phong Mạch Hàn.

Ninh Vãn Ca lần trước tiến cung, cô liền suy đoán toàn bộ dưới tầng hầm của vương phủ đều trống không, chỗ cất tiền của Phong Mạch Hàn nhất định là ở chỗ này.

Thừa lúc Phong Mạch Hàn còn chưa về phòng ngủ, Ninh Vãn Ca một thân y phục màu đen lẻn vào phòng ngủ.

Kỳ thật cô thân hình to béo như vậy, dù không mặc y phục đen, cũng che không được nửa cô.

Toàn bộ người ở Vương phủ đều biết dáng người cô cỡ …… nặng ký như thế nào.

Cô ghé vào dưới giường, dựa vào ký ức lần trước bắt đầu sờ soạng cái chốt mở dưới đáy giường.

Ninh Vãn Ca sờ soạng cả buổi cũng không thấy chỗ đó. Lần trước nhớ rõ ràng, cái chốt mở ở chỗ này, vậy mà giờ cô tìm kiếm mãi, giống như chưa từng tồn tại.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Vương phi đâu?” Âm thanh quen thuộc của Phong Mạch Hàn vang lên ở cửa.

Ninh Vãn Ca tâm lộp bộp một chút, lập tức đem hướng thân mình xuống gầm giường, nhưng là quá béo, nhét không vào.

Cô hít sâu một hơi, nỗ lực hướng dưới gầm giường.

Cô mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, thịt mỡ đáng chết này như thế nào giảm mãi không xong, giận thật sự!

Vào lúc này Phong Mạch Hàn đẩy cửa ra, cũng chính là trong khoảnh khắc này, cô hít sâu một hơi, vừa vặn thu bụng liền trốn vào.

Khi Ninh Vãn Ca trốn dưới gầm giường, ngoài cửa Phong Mạch Hàn mới đi vào trong phòng.

Cô phía dưới giường thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bị nam nhân này thấy, nếu không cô nhất định rất mất mặt.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, cô ghé vào phía dưới giường, đôi giày lụa màu đen lập tức xuất hiện ở trước mắt.

Ninh Vãn Ca nhìn chằm chằm đôi giày đen, nhìn thật lâu thật lâu, âm thầm nghĩ nam nhân này dịnh đi ngủ đúng không?

Xem sắc trời bên ngoài, thật sự đã khuya, hắn……

“Khụ khụ!” Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên truyền đến tiếng ho của nam nhân.

Mới đầu là tiếng ho rất nhẹ, sau đó chuyển thành một cơn ho dữ dội, ho đến khi trở nên xanh xao tái nhợt.

Kỳ thật nghe thấy rất lo lắng, nhưng cô không dám xuất hiện.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng giường kẽo kẹt.

Hắn định ngủ sao? Ngủ cũng tốt, cô phải nhân cơ hội này mở ra ngầm mật thất, đợi hắn ngủ say sẽ không phát hiện ra cô.

Chỉ nghĩ đến đó, cô lại bắt đầu mò mẫm dưới gầm giường.

“Khụ khụ khụ……” Tiếng ho khan không dừng.

Ninh Vãn Ca chịu đựng ý muốn đi bắt mạch cho hắn, không dám hành động lớn, sợ hành động của mình quá đột ngột, bị nam nhân này phát hiện.

Giường phía trên tiếng kẽo kẹt bỗng nhiên biến mất.

Cô âm thầm nghĩ, có phải là nam nhân này đã ngủ rồi không?

Phía trước còn ho dữ dội như vậy, đột nhiên im lặng, làm người hoài nghi.

Cô ánh mắt nhẹ lóe một chút, trùng hợp lúc này sờ đến chốt mở ngầm mật thất, đang muốn động, bỗng nhiên giường lại phát ra một tiếng kẽo kẹt.

“Ra đi.” Nam nhân bỗng dưng ra tiếng, này hai chữ chân thật đáng tin.

Nhưng chính là hai chữ kia, làm Ninh Vãn Ca không dám động đậy.

Có lẽ vì cơn ho vừa rồi nên giọng nói của hắn hơi khàn và có chút yếu ớt.

Cô nín thở, không hành động hấp tấp.

Hắn, chẳng lẽ là phát hiện ra cô rồi?

Lại lặng im trong chốc lát, nam nhân lại ra tiếng: “Bổn vương không nói lần thứ hai.”

Trong phòng, Ninh Vãn Ca đang lo lắng suy nghĩ xem có nên thú tội vào lúc này và được khoan hồng hay không?

Đang ở cô giãy giụa muốn đem thân

Ngay khi đang cố gắng ưỡn người ra, cô nghe thấy giọng nói của một người thứ ba.

Nơi này, còn có người thứ ba!

“Không nghĩ tới Thất vương gia bị trọng thương như vậy còn có thể nhìn ra ta đến.” Một giọng nữ quyến rũ từ trong bóng tối phát ra.

Ninh Vãn Ca ghé xuống phía dưới giường, chỉ có thể thông qua không gian nhỏ hẹp nhìn thấy bộ váy đỏ rực mê hoặc dài phết đất của nữ tử bên ngoài, chiếc khăn che mặt mờ ảo, lờ mờ lộ ra đôi chân thon dài nữ nhân.

So sánh đôi chân dày thô của chính mình, thực sự tức điên.

Nữ nhân này, không phải là tình nhân cũ của Phong Mạch Hàn chứ?

Vừa nghĩ tới đây, một tiếng cười giễu cợt từ nam nhân trên giường truyền đến: "Trở về nói với chủ nhân các ngươi, quang minh chính đại nhập phòng, bổn vương không ngại thêm hắn một đôi bát đũa.”

“Vương gia, chủ nhân chúng ta phái ta tới có vật quan trọng muốn giao cho ngươi.”

“Vật gì?”

Ninh Vãn Ca cảm giác được làn váy màu đỏ kia càng ngày càng gần, rõ ràng là đã đến gần mép giường.

Nam nhân đáng chết này, trước đây không phải nói không thích nữ nhân đυ.ng chạm sao, hiện tại hồng y nữ nhân này tới gần giường, hắn sao lại không ra tiếng ngăn cản?

Nữ tử hẳn đã đưa ra vật gì đó, chỉ nghe được Phong Mạch Hàn khẽ ừ một tiếng, giọng nói lãnh đạm xa cách.

“Nếu đồ đã giao, ta cáo từ trước.” Hồng y nữ tử khẽ liếc xuống gầm giường, cười như không quan tâm, xoay người bước ra ngoài.

Trong phòng lại một mảnh yên tĩnh.

Ninh Vãn Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không phải cô.

Đang định vặn vẹo chốt mở kia, bỗng nhiên nam nhân xuống giường.

“Ngươi còn định ở dưới đấy bao lâu nữa?” Giọng nam nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Ninh Vãn Ca âm thầm nghĩ, chẳng lẽ trong phòng này còn có người thứ tư? Đây là tình huống gì vậy, phòng của tên này cũng có nhiều người canh gác, vậy tại sao ...

“Ninh Vãn Ca, bổn vương không thích nói lần thứ hai.”

Lần này trực tiếp điểm danh, trực tiếp cho cô bị bại lộ!

Ninh Vãn Ca âm thầm xùy một tiếng, biết đã bị phát hiện.

Dựa theo võ công lợi hại như vậy của Phong Mạch Hàn, làm sao hắn có thể không nhận thức được có người trong phòng, hắn chỉ muốn cô nằm dưới gầm giường thêm một lúc nữa.

Thật là quá đáng giận!

“Ha ha a……” Cô cười chậm rãi mà cẩn thận mà bò ra từ dưới gầm giường, nhưng đầu ra được, thân thể lại không biết sao xui xẻo lại kẹt ở khe hở nhỏ này.

“Ách……” Khuôn mặt tròn trịa của cô vì bị mắc kẹt mà đỏ bừng cả vòng một ngấn mỡ.

Phong Mạch Hàn vốn là khoanh chân ngồi trên giường, đột nhiên nhìn thấy từ giường phía dưới vụt ra nửa cái thân người Ninh Vãn Ca, môi mỏng nhếch lên không tự chủ được, nữ nhân này chưa bao giờ làm gì cho bình thường.

“Phong Mạch Hàn, phiền ngươi cuống giường đi được không?” Bằng không cô cũng hết cách mà ra.

Nam nhân khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, lại không nói một lời mà từ trên giường đi xuống, nhìn bộ dạng buồn cười của nữ nhân này cắn răng dùng hết sức từ phía dưới giường bò ra, thật sự rất buồn cười, nhưng hắn lại cười không ra tiếng.

Đường đường Thất vương phi, thật sự mất mặt, huống chi vừa mới có người ở đây.

Hắn lạnh lùng nói: “Ninh Vãn Ca, bắt đầu từ ngày mai, để quản gia dạy đạo ngươi một phen.”

“A?” Ninh Vãn Ca từ gầm giường bò ra, chỉnh lại nếp gấp quần áo, đột nhiên nghe thấy hắn nói như vậy, sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó nổi cáu lên.

“Phong Mạch Hàn, quản gia rõ ràng là người có vấn đề, ngươi lại để hắn tới dạy đạo ta? Ta chỉ là ở phía dưới giường ngươi nằm một lát, việc này cũng sai ư?”

Nam nhân nhíu mày, đạm mạc hỏi: “Ngươi ở dưới đó làm cái gì?”

“Cái này a……” Cô nói dùng ngón tay gãi gãi gương mặt chính mình, “Kỳ thật, ta ở trong phòng của mình ngủ không được, đơn giản liền tới phía dưới giường của Vương gia nhìn xem có thể ngủ được hay không.”

Vừa nói xong lý do này, cô đã cảm thấy thật khập khiễng, người bình thường sẽ không tin đúng không?

Phong Mạch Hàn nghe cô nói xong, lông mày dần giãn ra, môi mỏng hơi cong lên, cười như không cười.

“Phu nhân sao phải mất công như thế, nếu là muốn ngủ cùng bổn vương, nói với bổn vương là được.”

“…… Không phải.” Cô yếu ớt mở miệng nói, “Ta chỉ nghĩ rằng mình nên ngủ ở một nơi khác sẽ ngủ được hơn, nhưng có vẻ như ta không thể ngủ được, vì vậy tốt hơn là ta nên quay trở về phòng. "

Nói xong cũng không hề nhìn hắn, cô bước chân nhanh hướng đi ra ngoài phòng.

Nhìn bóng dáng to lớn của cô, nam nhân hơi híp mắt, ánh mắt càng lúc thâm thúy.

……

Trong phòng, đột nhiên nhiều một bức thư.

Không biết là ai đặt.

Ninh Vãn Ca thật cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ, không thấy bất luận có bóng dáng kẻ nào, cô khép cửa lại.

Mở ra, đọc nội dung trên bức thư, ánh mắt cô thu lại.

Quả nhiên, đây là thư mà vị thần côn đoán mệnh kia đưa tới.

Chữ viết cùng với tờ giấy lúc trước giống nhau, chỉ có ngắn ngủn nói mấy câu.

Cẩn thận đọc ba bốn lần một lần nữa sau cô mới xác định, tin này xác thật xem như đáng tin cậy.

Trên thư, còn đánh dấu địa chỉ cần đến của thần côn đoán mệnh kia.

……

“Tiểu thư, ngươi định làm cái gì?” Tiểu Lục thấy Ninh Vãn Ca vào phòng, liền không nói một tiếng bắt đầu thu dọn hành lý.

“Đừng nói chuyện, nhanh thu dọn đồ, đêm khuya tĩnh lặng hôm nay chúng ta sẽ chạy trốn.” Ninh Vãn Ca nghĩ đến nam nhân đáng giận kia, liền nhịn không được nguyền rủa một tiếng.

Ngay cả khi nam nhân đã lấy tiền của cô, vẻ mặt hắn vẫn trông công bằng và chính đáng.

Tiểu Lục vừa nghe, cũng chỉ yên lặng đi theo thu dọn đồ đạc.

Ninh Vãn Ca viết phương thuốc trị hàn độc trên người Phong Mạch Hàn bởi vì còn có vài loại dược liệu chưa tìm được, lại còn thiếu một dược liệu chính, nên rất khó điều chế ra thuốc giải. Còn lại hắn có thể tự mình tìm cách tìm lấy. Phương thuốc chung đã viết sẵn, cô cũng coi như là tận tình tận nghĩa.

Ngoài viết phương thuốc, còn viết một đơn ly hôn.

Đơn ly hôn đặt ở trên bàn, cùng tờ phương thuốc, cô lúc này mới vừa lòng gật đầu xoay người liền đi.

Không biết có thể tin tên đoán mệnh kia hay không, nhưng vạn sự đều phải mạo hiểm một phen.

Hắn nói, nếu muốn tìm Liệt Diễm cầm thì đến khu rừng hoang dã bên ngoài Vạn Dương thành, cô cũng muốn ôm hy vọng nhỏ bé đi thử một lần.