Chương 46 : Thật Là Trùng Hợp

Ở chỗ cửa thành, ngoại trừ người trông coi cửa thành, còn có mấy tên thị vệ quen thuộc của Vương phủ.

Nam nhân mặc áo choàng bạc ngồi ở chỗ cửa thành, một tay đỡ hàm dưới duyên dáng của mình, đôi mắt đen như mực quét qua bốn phía, ánh mắt sắc bén như chim ưng, như đang chực chờ con mồi mắc câu. Tư thế ngồi của nam nhân tuy lười biếng, nhưng không thể cưỡng lại khí thế sang trọng trên người.

Kia không phải là Phong Mạch Hàn sao?

Nhìn Phong Mạch Hàn mím môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú, lúc này đã tối sầm lại, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của rất nhiều thiếu nữ và thiếu phụ.

Nhìn nam nhân này, quả thực là ra hái hoa ngắt cỏ.

Ninh Vãn Ca nhịn không được chửi thầm.

“Tiểu…… Tiểu thư, Vương gia……” Tiểu Lục nhẹ nhàng lôi ống tay áo Ninh Vãn Ca, ngữ khí có chút khẩn trương.

Cô cảm giác, Thất vương gia này tuyệt đối không phải là người dễ gây sự, dám can đảm chạy trốn như vậy, chỉ sợ sẽ bị gϊếŧ chết?

Rốt cuộc cái danh hiệu Chiến vương Thất vương gia treo không phải là vô nghĩa.

Ninh Vãn Ca quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Lục một cái, ánh mắt mang theo vài tia uy hϊếp.

Cô cũng biết đó là Phong Mạch Hàn, càng biết hắn ngồi ở chỗ đó là bởi vì cái gì.

“Nhìn không ra được, Thất vương gia đối Vương phi thật đúng là tình sâu vô cùng!”

Nam nhân đoán mệnh bên cạnh nói lời này, Ninh Vãn Ca không thấy trong lời của hắn nói có phần nào cảm giác chân thật, chỉ mơ hồ cảm thấy hắn đang châm chọc.

“Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tiểu Lục nhỏ giọng hỏi.

Vệ Cật vuốt cằm, nhìn Ninh Vãn Ca thân thể to lớn, nhẹ nhàng đỡ trán.

“Dựa theo tính tình Phong Mạch Hàn, dù ngươi cải trang thành bộ dạng như thế nào, thân hình của ngươi rất dễ nhận ra, nếu là không muốn để hắn phát hiện, cũng chỉ có thể làm chờ hắn đến khi không kiên nhẫn được nữa mà hồi phủ mới được.”

Ninh Vãn Ca nhíu mày, chờ đợi uổng công như vậy thật sự không phải sáng suốt.

Ngẫm lại cô rất hiểu rõ Phong Mạch Hàn, nam nhân này rẩt cố chấp, nói không chừng sẽ chờ đến trời tối.

Ngày hoàng gia săn thú càng ngày càng đến gần, hiển nhiên không thể bỏ lỡ thời gian.

“Ta có cách này, nhưng ta muốn phiền Vệ đại thúc một phen, tìm cho ta một người thân hình kích thước tương đương ta để thu hút sự chú ý của mọi người ở cổng thành phía Tây, như vậy Phong Mạch Hàn nhất định sẽ đi về phía đó mà tìm ta.”

Toàn bộ Hoàng thành có bốn cửa, đông nam tây bắc, đi về hướng Vạn Dương Thành ở cổng thành phía đông, chỉ là không ngờ Phong Mạch Hàn lại ngồi ngay ở cổng thành phía đông, không biết hắn có năng lực dự đoán không, hay là hắn hiểu rõ cô quá mức?

Vệ Cật ngạc nhiên nhìn Ninh Vãn Ca.

Có thể thấy được Ninh Vãn Ca nói ra lời này, nhất định là sớm hiểu rõ Phong Mạch Hàn, càng biết Phong Mạch Hàn cực kỳ coi trọng cô, nếu không sao lại vì cô mà làm ra những chuyện như vậy?

Điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là, đây không phải là Ninh gia Ngũ tiểu thư bất tài vô dụng sao, sao bây giờ trông lại thông minh như vậy?

“Ta đi tìm người, các ngươi ở chỗ này chờ ta.” Vệ Cật thu hồi ánh mắt, xoay người đi.

Ninh Vãn Ca nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tiểu thư, vì sao phải tránh Vương gia như vậy? Vương gia đối tiểu thư rất tốt, tiểu thư đối với Vương gia cũng rất tốt, tiểu thư rõ ràng thích Vương gia mà?”

Tiểu Lục không chịu được, làm ầm như vậy, cô rất lo lắng cho hai người bọn họ.

Lần trước tiểu thư không màng tất cả mà xông lên trên núi như vậy, chẳng lẽ không phải vì thích Vương gia mà nguyện ý trả giá nhiều như vậy sao?

Nghe thấy Tiểu Lục nói, Ninh Vãn Ca nhịn không được trợn mắt trắng lên trời.

“Chuyện người lớn, trẻ con không hiểu được.” Cô trực tiếp nói cho Tiểu Lục không hiểu chuyện.

Thích cái con khỉ, cô đối với Phong Mạch Hàn, lúc trước nếu không phải vì khúc phổ “ Liệt Diễm” kia, cô cần gì phải sống chết mạo hiểm cứu mạng hắn.

Nhưng hiện tại cô phát hiện, nam nhân kia hoàn toàn không có dáng vẻ giống như là sẽ nói với cô, hành động của hắn khiến cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Tiểu Lục nhìn tiểu thư, đành phải yên lặng im miệng.

Giống như lời cô nói, không ảnh hưởng đến tiểu thư chút nào.

Không biết đợi bao lâu, Ninh Vãn Ca nhìn thấy Phong Mạch Hàn vẫn như cũ còn ngồi ở cửa thành lù lù không động đậy.

Cô đỡ trán, kéo Tiểu Lục hướng đi về phía tiền trang.

Đi đổi chút ngân lượng trước.

Tất cả phương thuốc đều để trên bàn, hắn sợ cô không giải độc cho hắn nên cứ ám lấy cô đúng không?

Thế nhưng mà phương thuốc đều viết ra rõ ràng, đặt lên bàn, tuy rằng có mấy vị thuốc khả năng không có, nhưng đó cũng là hy vọng, mặc dù quá mức xa vời.

Nam nhân tâm tư, cô thật sự là nhìn không ra.

……

Ra tiền trang, phát hiện trước cửa tiền trang có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Với những người ra vào trên phố vào thời điểm này, chiếc xe ngựa sang trọng này đặc biệt dễ thấy.

Rèm xe bỗng nhiên mở ra.

Nhìn thấy nam nhân mở rèm ra, Tiểu Lục hừ một tiếng, Ninh Vãn Ca cũng hơi nghi ngờ ngước mắt nhìn về phía người mở rèm.

Bộ quần áo màu đỏ sặc sỡ, ngày nay còn được thêu những bông hoa mẫu đơn lớn và cực kỳ diễm lệ, trông đặc biệt bắt mắt.

Ninh Vãn Ca biểu tình cứng đờ vài phần.

“Ngũ vương gia, thật trùng hợp!”

Cô đáng lẽ phải nói, thật không trùng hợp chút nào.

Phong Mạch Viêm nhìn thấy cô, trong mắt có chút kinh ngạc lóe qua, hắn câu môi quyến rũ cười: “Thất đệ muội, thật đúng là trùng hợp.”

Khi nói, hắn liếc nhìn lên xuống bộ quần áo nam giả trang của cô với vẻ dò hỏi, rõ ràng là đoán được mục đích ăn mặc của cô.

Ninh Vãn Ca không cần suy nghĩ liền giải thích nói: “Đừng hiểu lầm, ta đây là ra mua vài thứ.”

“Mua đồ?” Phong Mạch Viêm nhẹ nhướng mày, bình tĩnh liếc nhìn bảng hiệu trên đầu cô, trong giọng điệu có chút nghi ngờ.

“Ngũ vương gia đang định làm cái gì?”

“Bổn vương chuẩn bị ra khỏi thành, thất đệ muội muốn cùng nhau ra khỏi thành hay không?” Phong Mạch Viêm ý vị thâm trường nhìn cô một cái.

Hôm nay toàn bộ Hoàng thành sớm đã náo loạn, thất đệ vì tìm vợ của mình, đem phong tỏa toàn bộ Hoàng thành, loại tin tức này hắn sao lại không biết.

Ninh Vãn Ca cũng là hiểu được ý lời này của hắn, thế nhưng đi theo hắn, rất có cảm giác nguy hiểm.

Mặc dù Phong Mạch Viêm cùng Phong Mạch Hàn từ trước đến nay đối địch nhau dữ dội, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, khó tránh khỏi sẽ bại lộ hành tung.

Cô trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ phức tạp, rồi trở về bình tĩnh.

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói: “Cũng được.”

Đi ra bên ngoài, ai cũng đều không thể tin tưởng.

Cái tên họ Vệ đoán mệnh kia cũng không thể tin tưởng, Ngũ vương gia này lại càng không thể tin tưởng, ai cũng đều là duy lợi, cô vì để thành công ra khỏi thành, không nghĩ ra được ý khác.

Tiểu Lục hơi mang vài phần lo lắng nhéo ống tay áo Ninh Vãn Ca.

Ninh Vãn Ca nhìn cô hơi hơi gật đầu.

Hai người đều lên xe ngựa.

Phong Mạch Viêm xe ngựa cực to, đủ để chở ba người to béo như cô cũng được.

Cô ngồi ở bên trong, dựa vào vách tường xe ngựa, Tiểu Lục dựa vào bên người cô, ba người đối diện không nói gì.

Phong Mạch Viêm môi mỏng hơi câu, vén màn xe ngựa nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài, giống như không chút để ý mà nói: “Nghe nói hôm nay thất đệ đang phát điên tìm người nào đó, không biết người này rốt cuộc là ai, mà làm cho thất đệ điên lên như thế.”

Ninh Vãn Ca hơi hơi nhấp cánh môi không nói lời nào.

Cô đương nhiên biết ý trong lời nói của hắn, hắn rõ ràng biết tìm cô, lại không có đâm chọc, dụng ý ở đâu?

“Ngũ vương gia, chúng ta cũng đừng quanh co lòng vòng, về phần ta, ta thích những cách đơn giản thô lỗ thôi, nhưng thật ra ngươi, ngươi vì cái gì muốn giúp ta?”

“Ha ha…… Thất đệ muội quả nhiên thẳng thắn.” Phong Mạch Viêm trầm thấp cười lên tiếng, “Chỉ là cảm thấy bộ dáng thất đệ như vậy rất thú vị, nhiều năm qua, bổn vương là lần đầu tiên nhìn thấy hắn điên tiết như thế. Giày vò hắn thêm mấy ngày không phải càng tốt sao?”

“……” Ninh Vãn Ca trên trán vẽ ra ba điều hắc tuyến.

Đây đúng là huynh đệ thân thiết, thân đến muốn tổn thương lẫn nhau.

Mặc dù không biết giữa bọn họ rốt cuộc có thù cái gì, nhưng thật sự không liên quan gì đến cô, cô không muốn quan tâm đến chuyện đó, chỉ cần an toàn ra khỏi thành là được.

“Không biết thất đệ muội định ra khỏi thành đi hướng nào?”

“Ah, ta muốn đi về hướng nhà mẹ ruột.” Thuận miệng bịa ra một cái lý do.

Cô trước đó có hỏi qua Tiểu Lục, nhà mẹ ruột của Ninh Vãn Ca ở một thị trấn nhỏ vừa vặn gần bên cạnh Vạn Dương Thành, thật là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Thường thì lý do này được đưa ra, sẽ không ai nghi ngờ điều đó.

Phong Mạch Viêm vẫn chưa hoài nghi, hắn làm ra một bộ bừng tỉnh, đang muốn mở miệng nói chuyện, lúc này đã tới cửa thành.

“Ngũ ca?” Nam nhân bên ngoài nhận ra chiếc xe ngựa này.

Phong Mạch Viêm nhướng mày, liền vén màn lên một góc, khe hở rất nhỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt của hắn.

“Thất đệ.” Phong Mạch Viêm nhẹ nhàng gật đầu.

Ninh Vãn Ca thực sự rất lo lắng, cảm giác này không khác gì một tên trộm.

Tiểu Lục cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng. Cô trước nay không nghĩ tới mình sẽ làm ra những chuyện nguy hiểm cùng tiểu thư điên cuồng như vậy.

Trước kia ở phủ Thừa tướng, trước nay đều làm hết phận sự của mình, mặc dù có lúc bị ức hϊếp cũng chỉ có thể nén giận vào trong, cho rằng cả đời này sẽ luôn ở đây, nhưng không nghĩ tới một ngày có thể cùng tiểu thư rời đi khỏi cái nhà giam này như vậy.

Phong Mạch Hàn con ngươi thâm thúy nhìn thẳng mặt Phong Mạch Viêm, hỏi: “Trên xe ngựa có ai?”

“Thất đệ ngươi thật hồ đồ, trên xe ngựa làm gì có những người khác?” Phong Mạch Viêm nao nao, rõ ràng có chút kinh ngạc.

Không nghĩ tới trong người Phong Mạch Hàn trúng kịch độc, nhưng độ nhạy bén chưa giảm chút nào.

Phong Mạch Hàn nhếch môi nhếch mép, lạnh lùng nói: “Ngũ ca là người như thế nào, bổn vương vẫn rất rõ.”

Ánh mắt hai nam nhân đấu nhau, âm thầm chém gϊếŧ.

Không khí trở nên cực kỳ quỷ dị, phảng phất ngay sau đó muốn bùng nổ chiến hỏa.

“Vương gia!” Một người thị vệ mặc đồ đen nhảy đến bên cạnh Phong Mạch Hàn, hạ giọng nhẹ nói bên tai Phong Mạch Hàn mấy câu.

Phong Mạch Hàn nhíu mày.

“Nếu như nói không sai, hẳn là.” Tên thị vệ lại nói.

“Ah. Đi sang cổng thành phía tây.” Phong Mạch Hàn nhìn thoáng qua Phong Mạch Viêm, không do dự, đứng dậy đi sang cổng thành hướng tây.

Nhìn nam nhân liền rời khỏi như vậy, Phong Mạch Viêm hơi sửng sốt một chút, buông màn xuống, cửa thành cũng mở.

Nhưng không có mệnh lệnh của Phong Mạch Hàn, lần này cũng chỉ có thể cho Phong Mạch Viêm một mình xe ngựa thông hành.

Ninh Vãn Ca biết Phong Mạch Hàn hẳn sẽ đi ra cổng thành phía tây, biết là tên thần côn đoán mệnh kia đã tìm được người rồi, không ngờ hắn làm việc hiệu quả, nếu hắn trở về không nhìn thấy cô cùng Tiểu Lục, hẳn sẽ phải tức muốn hộc máu?