Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 8: Tốt Nhất Là An Phận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Vãn Ca che mũi miệng lại, cầm trong tay bột độc dược lớn hơn nữa , bột phấn này màu trắng dần dần khuếch tán thành sương mù, che đậy tầm mắt mọi người.

Tranh thủ khoảng thời gian đấy, cô lùi lại tẩu thoát.

……

Trở về phòng ngủ ở khu vườn phía Đông , cô thò đầu vào kiểm tra để chắc chắn rằng không có ai trong phòng

Ninh Vãn Ca lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi đi vào trong phòng, rồi đóng cửa lại.

Sau khi thay quần áo vào, Ninh Vãn Ca nằm trên giường giả vờ như không có chuyện gì.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa dè dặt.

“Vương gia, có kẻ trộm ở trong phòng không ạ ?” Thị vệ ngoài cửa nóng lòng muốn bắt kẻ trộm, giọng điệu có chút sốt ruột.

Ninh Vãn Ca nằm xuống, vốn định giả chết không phát ra tiếng động, nhưng không ngờ, một tiếng ho khan đột ngột khiến cô sợ hãi.

“Khụ khụ khụ…… Không có.” Một tiếng ho yếu ớt phát ra từ bóng tối.

Nghe thấy Vương gia nói như vậy, người bên ngoài nhanh chóng giải tán.

Ninh Vãn Ca đột nhiên từ chỗ của mình ngồi dậy, " Ngươi ở trong phòng, tai sao lại không phát ra tiếng động? Điều quan trọng nhất là hắn đã theo dõi mọi hành động của cô khi cô trở về phòng và thay quần áo đúng không?

Phong Mạch Hàn đang định trả lời, nhưng lại bị ngăn lại bởi cơn ho khan, Cơn ho càng lúc càng nặng, hắn càng ho nhiều hơn, trong phòng vang lên âm thanh đột ngột.

Ninh Vãn Ca đi đến bên cạnh, vươn tay đang muốn vỗ lưng an ủi hắn, lại không ngờ, trước khi tay cô có thể chạm vào lưng hắn, hắn đã bình tĩnh tránh đi.

“Bổn vương không thích bị người khác đυ.ng vào.”

Tay của Ninh Vãn Ca đang treo giữa không trung, đột nhiên cảm thấy nam nhân này thật xứng đáng khi bị ho đến chết. Hắn không thích người khác đυ.ng chạm, vậy trước đây lúc hắn nắm tay mình tại sao không nói điều này?

“Không biết phân biệt người có lòng tốt, vậy ngươi cứ ho cho đến chết đi” Cô hung tợn nói dứt lời, rồi xoay người đi.

“Khụ khụ khụ……” Tiếng ho khan xuyên thấu tim của hắn từ phía sau truyền đến, " Ngươi đã đến thư phòng đúng không?"

Ninh Vãn Ca vừa bước được nửa bước đã co chân lại vì lời nói của hắn.

"Hả? Nếu như ngươi không nói lời nào, bổn vương sẽ mặc định điều đó là đúng." Giọng điệu của Phong Mạch Hàn trở nên lạnh lùng hơn.

Nhất định sẽ có người bẩm báo cho hắn biết về vụ cháy thư phòng, vừa lúc cô quay lại vào phòng rồi thay quần áo, trùng hợp đến mức hắn tất nhiên sẽ nghi ngờ cô đầu tiên.

“Vương gia đang nói cái gì vậy? Thần thϊếp đến thư phòng làm cái gì, huống chi nữ tử thì không có tài mới có đức, đi đọc sách còn không bằng ngủ một giấc có phải hơn không?” Ninh Vãn Ca nháy mắt, nhìn hắn một cách vô tội vạn phần.

Vốn dĩ một nữ nhân thể hiện ra loại biểu cảm này không có gì là không ổn, nhưng trên khuôn mặt bầu bĩnh lại có vẻ đặc biệt mâu thuẫn.

Phong Mạch Hàn cười lạnh nhạt, giễu cợt lời nói của cô.

Ninh Vãn Ca thầm chế nhạo trong lòng, cô không ghét hành vi dùng ánh mắt côn đồ lưu manh của hắn, rõ ràng hắn ở trong phòng, thế nhưng không phát ra tiếng động, cố ý nhìn cô thay quần áo.

Mấu chốt nhất vấn đề là, Cô không hề hay biết về sự tồn tại của hắn, như thể hắn im hơi băt tiếng.

Ninh Vãn Ca nhíu mày, cô phòng bị hơn với Phong Mạch Hàn

“Ninh Vãn Ca, tốt nhất ngươi an phận một chút.” Khi hắn nói những lời này, hắn đã ở gần cô rồi.

Ninh Vãn Ca vì để thể hiện rằng mình không sợ hãi chút nào, cô cố ý đứng tại chỗ và ưỡn ngực, cô xem như không có vấn đề gì, hành động của cô hoàn toàn chỉ là mạo xưng là trang hảo hán.

Phong Mạch Hàn đi thẳng hướng về chỗ cô, chỉ cách cô một bước chân.

Thêm một bước nữa, khoảng cách có thể được rút ngắn không còn khe hở.

Hắn dừng lại ở khoảng cách như vậy và nhìn chằm chằm sâu vào nữ nhân trước mặt: “ Những cuốn sách trong thư phòng của bổn vương, Vương phi nên nghĩ cho kỹ cách mà bồi thường, ngày nào còn chưa bồi thường được thì ngày đó ngươi sẽ làm người hầu của bổn vương ta.”

“Cái gì?!” Ninh Vãn Ca như nổ tung l*иg ngực vì những lời hắn nói.

Không phải chỉ là một đống sách hỏng sao, thân là một Vương gia, hắn cần phải tính toán chi li như vậy sao?

“Khụ khụ khụ……” Phong Mạch Hàn đang định nói gì đó, đột nhiên cơn ho nổi lên, hắn lại bắt đầu ho dữ dội.

Ninh Vãn Ca vẻ mặt mang vài phần bực bội, đi ra phía trước bắt lấy cổ tay của hắn, rồi bắt mạch.

Đối với sự đυ.ng chạm xa lạ, Phong Mạch Hàn cau mày, theo bản năng liền né tránh, nhưng lại bị cô nhanh chóng bắt lấy.

“Không muốn chết thì an phận đi!” Ninh Vãn Ca nói với ngữ khí có phần uy hϊếp.

Phong Mạch Hàn đang muốn rút tay, vì lời cô nói mà hơi khựng lại, rốt cuộc cũng không hề phản kháng. Nếu đã để cô giải độc cho mình thì việc tiếp xúc da thịt luôn là điều không thể thiếu.

“Ninh Vãn Ca, làm thế nào mà ngươi biết y thuật? Bổn vương nhớ không lầm, Ngũ tiểu thư của phủ Ninh Thừa tướng, chính là cái gì cũng không biết làm.”

Ninh Vãn Ca uể oải liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Đó là Vương gia thiển cận, không hiểu không thể trông mặt mà bắt hình dong như vậy. Ta không nghĩ Vương gia cũng là loại người này, thật là làm ta không thể tin được.”

Nữ nhân này, quay ngoặt sang mắng hắn.

Phong Mạch Hàn nhàn nhạt cười lạnh, không hề đáp lời.

Ta sẽ điều chế một loại thuốc để ngươi có thể tạm thời áp chế hàn tính dược trong người, nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời, ngươi hàn độc nặng, ta cần phải hiểu thế giới này …… àh, tài liệu y dược nơi này mới được, toàn bộ sách trong thư phòng là của ngươi sao? Ta yêu cầu sách y học.”

Phong Mạch Hàn nhướng mày, nhìn cô ánh mắt nhẹ nhàng mang vài phần hứng thú.

"Vì ngươi làm cháy sách trong nghiên cứu, ngươi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, về phần y sách muốn, bổn vương này sẽ phái người đi tìm."

“ Sách trong thư phòng, nếu ngươi là người gây ra cháy, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm bồi thường , về phần sách y học, bổn vương sẽ phái người đi tìm cho ngươi. Khụ khụ……” Hắn ngữ khí của hắn vẫn yếu ớt, vừa nói vừa ho khan, trong ánh mắt mang theo một tia chịu đựng đau đớn.

Nhìn thấy bộ dạng hắn ho khan khổ sở như vậy Ninh Vãn Ca vỗ vỗ lưng hắn thương cảm, nhẹ giọng thở dài nói: "Dù sao thân thể của ngươi cần phải được điều trị kịp thời, nếu không sẽ lại phát bệnh rất nặng. Vậy thì, sách trong thư phòng, ta sẽ bồi thường cho ngươi, đổi lại, ta sẽ điều chế thuốc tạm thời cho ngươi để trả hết món nợ lần này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »